Sau hơn bốn tháng tiếp nhận vật lý trị liệu, hiện tại Doãn Thiên đã có thể cử động hai tay, anh kiên trì cầm nắm, tự ăn, tự đứng dậy và đi được vài bước.
Tuy trạng thái cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng Micracle thực sự đã đem lại phép màu cho Doãn Thiên.
Hôm nay, anh được bác sĩ cho phép xuất viện về nhà tịnh dưỡng.
Sau khi đã làm xong hết các thủ tục cần thiết, Dịch Dương liền vui vẻ đưa người lên xe.
Chiếc Lamborghini Aventador S màu xanh dương nhanh chóng rời khỏi cổng lớn, lao bon bon trên tuyến đường quốc lộ xa hoa.
Doãn Thiên ngồi bên ghế phó lái, tâm tình có chút phức tạp nhìn cảnh vật đang liên tục thay đổi, lướt ngang qua cửa kính ô tô.
Anh thực sự không muốn trở lại Trúc Uyển Cư, càng không muốn sống những ngày tháng tiếp theo cùng với hắn.
Nơi đó đối với Doãn Thiên chính là một nhà tù lạnh lẽo tối tăm. Nửa năm chung đụng sống cạnh Dịch Dương chính là khoảng thời gian đau khổ và tồi tệ nhất mà anh từng cam chịu. Quá khứ hệt như những thước phim chiếu chậm còn lưu giữ mãi trong bộ não không thể xóa nhòa, cũng không thể thay đổi. Còn những tổn thương khi xưa chính là vết sẹo lồi lõm hằn sâu khiến thần trí anh ám ảnh mãi khôn nguôi.
Doãn Thiên đưa mắt hướng về phía căn biệt thự sang trọng được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây đang nằm lẩn khuất sau hàng rào trồng cây trúc quân tử. Biểu tình có phần trầm mặc, không nguyện ý quay về.
Chiếc Lamborghini Aventador S vừa dừng lại, Dịch Dương liền nhanh nhẹn mở cửa rồi bế bổng Doãn Thiên cẩn thận đặt anh ngồi ngay ngắn xuống xe lăn.
Hắn mỉm cười hạnh phúc, nhỏ giọng ghé vào vành tai anh thông báo:
"Chúng ta về nhà rồi."
Doãn Thiên im lặng, mi mắt diễm lệ rũ xuống, sâu trong đôi đồng tử đen láy lại hiện lênnỗi thống khổ và ưu thương vô hình.
Anh dùng sức bấu chặt lấy tay vịn xe lăn, có chút kháng cự không muốn bước vào nhà.
Dịch Dương nhìn thấu được suy nghĩ bất an hoảng loạn của Doãn Thiên, hắn kiên nhẫn ngồi xổm xuống trước mặt anh hạ thấp giọng truy hỏi:
"Em không muốn vào nhà sao?"
"..."
Anh mím môi né tránh.
Dịch Dương thật dịu dàng mà đưa tay vuốt ve gò má của Doãn Thiên, ánh mắt đầy thâm tình si luyến.
"Nơi này từng là chiếc lồng giam lỏng em, nhưng từ bây giờ trở đi nó là nhà của em. Trước kia tôi đến bên đời em là để trả thù còn bây giờ tôi đến để trả nợ."
Doãn Thiên cúi thấp đầu, không nhìn Dịch Dương, cũng không thèm hồi đáp lại lời hắn.
Dịch Dương từ từ đứng dậy, bước ra sau lưng anh thì thầm:
"Chào mừng em đã quay trở lại."
Nói rồi hắn chậm rãi đẩy Doãn Thiên tiến vào.
Tại đại sảnh rộng lớn, Thím Trương cùng một số người hầu trong nhà nghiêm chỉnh đứng thành hai bên niềm nở đón chào. Vừa nhìn thấy anh bọn họ đã cung kính đồng thanh:
"Mừng cậu Hàn về lại Trúc Uyển Cư."
Doãn Thiên ngồi trên xe lăn, đảo mắt nhìn quanh một lượt đám người hầu trong nhà rồi dừng lại ở trước mặt người phụ nữ hiền từ đôn hậu.
Thím Trương rất quý Doãn Thiên, bà từ lâu đã xem anh không khác gì con cháu ruột thịt. Lúc trước, khi hay tin anh nhảy lầu tự tử, lòng bà đau như ai xé. Vừa tội vừa thương.
Thím Trương nước mắt ngắn dài đi đến dang tay ôm lấy anh vào lòng.
"Đứa trẻ ngốc! Sao lại làm chuyện dại dột như thế." Bà nghẹn ngào lên tiếng, ngữ điệu thốt ra mang theo đôi phần trách mắng hệt như một người mẹ đang dạy dỗ đứa con thơ đã phạm phải sai lầm.
Dịch Dương vẫn mặt dày theo sát phía sau lưng chú cún con đang xù lông giận dỗi. Khi tới đoạn cầu thang, biết anh không lên được liền bạo dạn tiến đến bế anh đi.
"Để tôi đưa em về phòng."
Hắn đem người về thẳng phòng mình, ngang ngạnh đặt anh ngồi xuống ghế sofa.
"Em không thích sao?" Dịch Dương nhỏ giọng hỏi.
Anh chỉ liếc xéo hắn một cái rồi hậm hực quay đi.
"Đành vậy, em không thích cũng phải chiụ vì em là người của anh. Từ trên xuống dưới đều là của anh." Dịch Dương vô sỉ mỉm cười, véo nhẹ chóp mũi xinh xinh, ánh mắt nhìn anh đầy nịnh nọt.
Hắn bước vào phòng tắm, bật mở vòi nước lên, đợi cho nước ấm, rồi lanh lẹ đi ra mở cửa tủ quần áo, lấy một bộ đồ thun đơn giản đặt sẵn trên nệm giường.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn mới tiến đến bế Doãn Thiên lên, thấp giọng nói:
"Người em bẩn rồi...đi tắm trước." Vừa nói hắn vừa cẩn thận để anh đứng tựa vào người mình. Một tay ôm lấy chiếc eo thon gầy mảnh khảnh, tay còn lại lưu loát giúp anh cởi bỏ quần áo.
Dịch Dương đối với những chuyện này đã làm rất thuần thục. Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, mọi sinh hoạt cá nhân của Doãn Thiên đều do bản thân hắn chăm lo. Phải nói là cúc cung tận tụy, có hiếu vô cùng.
Dịch Dương từ từ bế Doãn Thiên đặt vào bồn tắm. Anh ngồi tựa lưng vào thành sứ, trầm mình trong dòng nước ấm, khẽ cúi đầu không dám đối diện nhìn thẳng ai kia.
Hắn nặn ra một ít sữa tắm, nhẹ nhàng bôi lên người Doãn Thiên. Hết xoa tay, bụng, ngực lại tỉ mỉ giúp anh chà lưng. Phong thái kiêu ngạo hách dịch trước kia hoàn toàn biến mất thay vào đó là vẻ diụ dàng cưng chiều như một người bảo mẫu đang chăm sóc trẻ con.
Doãn Thiên ngồi yên trong bồn tắm không dám động đậy, hai bên má vì ngượng mà đỏ ửng cả lên.
"Em làm gì vậy? Cơ thể em còn yếu lắm, ngoan ngoãn ngồi yên đi."
Doãn Thiên hoàn toàn không thèm nghe những lời dụ dỗ của Dịch Dương, anh nhất mực muốn rời khỏi bồn tắm. Nhưng hai chân của anh còn quá yếu, vốn không thể tự động đứng lên.
Hắn thấy vậy liền chồm đến ôm chặt anh vào lòng.
"Anh nói em không nghe sao? Đừng có bướng bỉnh nữa." Giọng hắn khàn đến mức khó nghe.
Toàn thân Doãn Thiên run rẩy kịch liệt, đôi bàn tay yếu ớt cố đẩy người ra xa.
Da thịt trần trụi cọ sát với nhau lại sinh ra một loại khoái cảm làm con ác thú trong người Dịch Dương trổi dậy.
Hắn dồn anh lùi sát vào thành bồn, cúi đầu đặt lên đôi môi mỏng một nụ hôn mãnh liệt. Đầu lưỡi thô bạo cậy mở răng hàm luồng lách vào trong khoang miệng ấm nóng ngọt ngào. Tham lam chiếm giữ, quấn quýt day dưa.
Cõi lòng Dịch Dương như chết lặng, hắn ngồi im trong bồn tắm, không nói thêm câu nào. Bởi hắn biết hắn bị chửi là xứng đáng, cực kỳ xứng đáng cho những gì mà hắn đã làm ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]