Sau hơn bốn tháng tiếp nhận vật lý trị liệu, hiện tại Doãn Thiên đã có thể cử động hai tay, anh kiên trì cầm nắm, tự ăn, tự đứng dậy và đi được vài bước.
Tuy trạng thái cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng Micracle thực sự đã đem lại phép màu cho Doãn Thiên.
Hôm nay, anh được bác sĩ cho phép xuất viện về nhà tịnh dưỡng.
Sau khi đã làm xong hết các thủ tục cần thiết, Dịch Dương liền vui vẻ đưa người lên xe.
Chiếc Lamborghini Aventador S màu xanh dương nhanh chóng rời khỏi cổng lớn, lao bon bon trên tuyến đường quốc lộ xa hoa.
Doãn Thiên ngồi bên ghế phó lái, tâm tình có chút phức tạp nhìn cảnh vật đang liên tục thay đổi, lướt ngang qua cửa kính ô tô.
Anh thực sự không muốn trở lại Trúc Uyển Cư, càng không muốn sống những ngày tháng tiếp theo cùng với hắn.
Nơi đó đối với Doãn Thiên chính là một nhà tù lạnh lẽo tối tăm. Nửa năm chung đụng sống cạnh Dịch Dương chính là khoảng thời gian đau khổ và tồi tệ nhất mà anh từng cam chịu. Quá khứ hệt như những thước phim chiếu chậm còn lưu giữ mãi trong bộ não không thể xóa nhòa, cũng không thể thay đổi. Còn những tổn thương khi xưa chính là vết sẹo lồi lõm hằn sâu khiến thần trí anh ám ảnh mãi khôn nguôi.
Doãn Thiên đưa mắt hướng về phía căn biệt thự sang trọng được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây đang nằm lẩn khuất sau hàng rào trồng cây trúc quân tử. Biểu tình có phần trầm mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3646653/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.