Hôm sau, vừa mới sáng sớm Dịch Dương đã đứng trước gương cẩn thận ngắm nghía chăm chút ngoại hình. Hắn mặc bộ âu phục cắt may tỉ mỉ làm tôn lên dáng người cao ráo điển trai, mái tóc ngắn vuốt ngược để lộ ra vầng trán tinh anh sáng sủa, trên người còn nồng nặc mùi nước hoa của nhãn hiệu Chanel.
Chỉnh lại vạt áo, Dịch Dương vui vẻ bước xuống lầu. Lúc đi ngang qua phòng bếp còn không quên ghé vào lấy phần thức ăn đã căn dặn thím Trương chuẩn bị sẵn. Rất có lòng mà mang đến bệnh viện cho Doãn Thiên.
...----------------...
Đứng trước cánh cửa lớn gắt gao khép chặt, hắn dừng lại hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mới mở cửa bước vào.
Sắc mặt Dịch Dương nhất thời biến sắc, giỏ thức ăn trên tay rơi thẳng xuống sàn nhà.
Trên giường bệnh không có người, cả căn phòng trống trơn, lạnh lẽo.
Hắn gần như phát điên mà chạy đến kiểm tra phòng vệ sinh. Kết quả vẫn chẳng thấy Doãn Thiên ở trong đó.
Trái tim hắn như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực, thấp thỏm đập liên hồi. Hắn vừa định ra ngoài tìm kiếm thử, thì va phải chú Trương trên tay cầm theo một phần cháo nóng chậm rãi tiến vào.
"Doãn Thiên đâu?" Hai mắt Dịch Dương hung hăng trợn lớn.
Chú Trương vẻ mặt ngẩn ra, còn chưa hiểu sự tình.
"Lúc nãy cậu ấy tỉnh lại... nói đói bụng nên tôi mới lật đật đi mua chút thức ăn."
"Vậy bây giờ anh ấy đâu?" Hắn bấu chặt lấy bả vai chú Trương tức giận gào rống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3646650/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.