Đêm đó Dịch Dương ở miết trong căn phòng tân hôn đã chuần bị sẵn của hai người. Hắn ngủ trên giường lớn, vùi đầu vào chăn bông, tham lam tìm kiếm chút mùi hương phai nhạt còn sót lại ở đâu đó lưu trên từng sợi vải. Một mình hồi tưởng khoảng thời gian đẹp đẽ đã trải qua trong năm tháng quá vãng xa mờ.
Ngày ấy cũng trên chiếc giường này hắn đã từng hạnh phúc ôm ấp người con gái hắn yêu, cùng cô êm đềm chìm vào trong mộng đẹp. Thế nhưng hiện tại, vẫn là trên chiếc giường gỗ năm nào hắn lại chỉ có thể ôm nỗi cô độc và nhớ thương để ru hồn chợp mắt.
Lúc trước, khi Mẫn Quân vừa qua đời, mỗi ngày hắn đều vào căn phòng này để ngủ. Thi thoảng lại ngồi chơi đàn. Trầm mình sống lại khoảng thời gian được Mẫn Quân dạy đánh bài The Jupiter của nhà soạn nhạc thiên tài Mozart. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể dệt lại đúng giai điệu mà cô đã từng thể hiện cho hắn nghe.
Mỗi lần chạm vào những con phím trắng đen chím nổi, hắn tựa hồ nhìn thấy người hắn yêu đang kề cận ở gần. Thế nhưng khi hắn đưa tay muốn bắt lấy, muốn chạm vào, muốn ôm người thật chặt thì tất cả chỉ là đống ảo ảnh mơ hồ.
Để rồi...rốt cuộc thứ hắn đàn ra cũng chỉ có sự bất lực và khốn khổ của bản thân.
Vậy nên, sau này hắn không còn đụng vào cây dương cầm nữa. Vì hắn sợ, sợ mỗi lần giai điệu kia kết thúc, hắn lại phải tận mắt chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3646641/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.