9.
"Giao Bổ Thiên Thạch ra đi."
"Hàn Hương quân, sao người có thể đối xử với con như vậy..."
Tích Hạc mặt đầy nước mắt, không thể tin nổi nói:
"Không có Bổ Thiên Thạch, con sẽ trở thành một phế vật! Ai sẽ còn tâm phục khẩu phục gọi con một tiếng Phù Sơn Thần Nữ nữa?"
Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Hai vị sư tôn của ngươi cũng không bằng cái hư danh đó sao?"
Tích Hạc sững người.
Ánh mắt nàng ta lưu luyến giữa Thương Hà và Cơ Độ.
Một lúc lâu sau, đôi tay đang ôm Lưu Ly Trản từ từ buông lỏng.
Ta bước lên một bước.
Nàng ta đột nhiên ôm chặt lấy Lưu Ly Trản, vẻ mặt điên cuồng:
"Tại sao ngươi phải ép ta? Ta không muốn đưa Bổ Thiên Thạch cho ngươi! Ngươi đi hiến tế thêm một lần nữa mới là tốt nhất! Đều là ngươi ép ta, đều là ngươi ép ta!"
Ánh sáng bảy màu nơi lồng n.g.ự.c Tích Hạc bừng lên, nàng ta âm u nhìn ta:
"Tinh Chỉ! Ngươi rất muốn cái Lưu Ly Trản này đúng không? Được thôi, ta cho ngươi! Ngươi tự phế tu vi đi, nếu không, ta sẽ thúc giục Bổ Thiên Thạch, cùng Lưu Ly Trản đồng quy vu tận!"
"Ngươi dám!" Sắc mặt ta hơi biến đổi.
Chân vừa động, Thương Hà và Cơ Độ đã chắn trước người Tích Hạc.
"Các ngươi cũng muốn ta tự phế tu vi sao?" Ta đã không còn sinh ra được cảm xúc gì nữa.
Cơ Độ quỳ thẳng xuống trước mặt ta, không nói một lời.
Thương Hà ngập ngừng: "Sư tôn..."
"Được thôi." Ta cười lạnh một tiếng.
"Tinh Chỉ!"
Hàn Hương quân lướt đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-qua-vong-tinh-ha/4640704/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.