Mùi vị chua cay say lòng người, đôi môi tiếp xúc, Feston đưa tay vuốt ve mái tóc của Phong Triển Nặc, ẩm ướt mềm mại, quấn quanh đầu ngón tay của hắn, càng tiếp xúc sâu sắc thì tay chân cọ sát ở dưới nước càng nóng lên, chỉ một nụ hôn thì tất nhiên là không đủ, ngay khi Feston tính tiến thêm một bước nữa thì điện thoại vang lên. 
Cau mày buông Phong Triển Nặc ra, giọng điệu của hắn hàm chứa bất mãn, hắn khẽ mắng, “Tôi đã nói với Jonathan và Hase rồi, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi đi, đừng ai quấy nhiễu ai hết mà.” 
“Có lẽ cậu ấy không thuyết phục được Hase nên tính cầu cứu từ anh.” Phong Triển Nặc vừa cười vừa duỗi tay ra phía sau, khi chạm vào điện thoại di động thì lập tức dừng cười, “Không phải điện thoại của anh, là của tôi…” 
Vẻ mặt của hắn không bình thường, Feston nhìn hắn bấm nút nghe, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hắn cơ hồ không hề mở miệng mà chỉ nghe đối phương nói, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng bọn họ đã sớm nắm rõ mỗi một phản ứng của nhau như lòng bàn tay, rốt cục Feston vẫn nhận ra điểm khác thường. 
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chờ Phong Triển Nặc cúp máy thì Feston liền ôm lấy bờ vai của đối phương, “Ai gọi vậy?” 
“Samantha.” Phong Triển Nặc thản nhiên trả lời, nhướng cao hàng lông mày, “Nó bảo Bob bị bệnh trong tù, phải đưa đến bệnh viện.” Hít vào một hơi thật sâu, Phong Triển Nặc dựa vào thành hồ, hắn im lặng trong chốc lát rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-ai-sat-thu/3102451/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.