Chương trước
Chương sau
Loại cảm giác này cũng không quá xa lạ, đã từng xảy ra vài lần nhưng chưa lần nào xuất hiện sau khi bị tiêm thuốc mê.

Máu chảy xối xả, ngay khi gã CIA kia định chém tiếp một nhát thì bùm bùm bùm, phòng y tê bị đập mạnh, giọng nói của Lão cẩu truyền đến từ sau cánh cửa, “Có người đến!”

Xác nhận vết thương còn chưa đủ trí mạng, hai gã CIA nhìn thoáng qua, trong đó có một gã đi ra mở cửa, một tên khác vừa định ra tay thì không ngờ con mồi dưới chân bỗng nhiên phản kích, cổ của hắn bị một đôi tay nhầy nhụa máu tươi bóp chặt.

Căn bản không kịp phản ứng, Phong Triển Nặc dốc hết sức bẻ gãy cổ của đối phương, cho dù vết thương sau lưng có thể lấy mạng của hắn nhưng tác dụng của thuốc mê làm cho hắn không cảm thấy quá đau đớn.

Hai tay của hắn đều là máu, trong tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của mình, cảnh vật ở trước mắt cực kỳ mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy một tên CIA khác đang đến gần…

Chết ở chỗ này không đáng, hắn vẫn chưa sống đủ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, hắn còn phải nhìn thấy Feston.

Không biết Feston nhận được tin hắn bị chết thì sẽ có phản ứng gì, Feston là một FBI xui xẻo, gặp phải sát thủ như hắn, chẳng những không có lợi gì mà còn rước lấy một đống rắc rối vào người.

Phong Triển Nặc muốn cười nhưng hiện tại cho dù là động tác bé nhỏ này thì cũng đã trở nên rất khó khăn.

Cái chết chẳng có ý nghĩa gì quá lớn, trước kia là vậy, nhưng hiện tại thì hắn không thể khẳng định.

Nếu sống chết của hắn có thể tạo thành ảnh hưởng đối với người khác, nếu ngoại trừ hắn thì còn có người khác để ý đến sống chết của hắn, như vậy việc sống hay chết sẽ không còn là vấn đề của một mình hắn.

Đáng tiếc hiện tại hắn không có lựa chọn, thật là tệ.

Trước đó không lâu vừa gặp mặt Feston, xem ra hắn cũng không có quá nhiều tiếc nuối, lưu lại những chuyện chưa giải quyết xong cho người nọ, hắn tin tưởng người nọ có thể nhanh chóng xử lý tốt tất cả.

Phong Triển Nặc biết bản thân mình đang đối mặt với cái gì, cái chết đối với hắn mà nói tựa như đi ngủ, phần lớn thời điểm đều là hắn ban phát cái chết cho người khác, hôm nay có lẽ chính hắn sẽ nếm thử thời khắc này.

Hắn biết hắn đang té xuống đất, bởi vì hắn nghe thấy tiếng chấn động dưới nền, có người đến gần hắn, mặc kệ người kia là ai, hắn cho rằng chính mình có quyền để lại di ngôn, “…..Nói là tôi vượt ngục….”

Hắn không thể để cho Feston biết được.

Cầm lấy ống tay áo của người kia, người kia cuối đầu nhìn hắn, dường như muốn nghe rõ hắn đang nói cái gì, Phong Triển Nặc há miệng thở dốc, “….nói với anh ấy….là tôi vượt ngục….”

Người cúi đầu chấn động toàn thân, một đôi mắt thâm thúy âm trầm nhìn hắn chằm chằm, giống như bốc lửa, dần dần trở nên điên cuồng, nhưng Phong Triển Nặc đã sớm rơi vào trạng thái nửa hôn mê, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, bàn tay cầm lấy ống tay áo của đối phương dần dần mất lực rồi buông lỏng xuống đất.

Máu vẫn không ngừng chảy xuống từ trên lưng, làm ướt đẫm nền đất, cũng ướt đẫm tay của Feston, hắn không thể tin được người đang hấp hối ở trước mắt hắn chính là sát thủ U Linh với nụ cười ung dung kia.

Nếu hắn không nhận được tin tức báo rằng CIA âm thầm phái người hành động, đi đến nửa đường liền lập tức quay lại, thì hiện tại ở trước mặt hắn đã là một cái xác.

Nhưng cho dù là chạy tới kịp thì hắn cũng chỉ nghe thấy những lời này của Phong Triển Nặc.

Feston đặt Phong Triển Nặc bị thương nặng lên giường bệnh, “Cậu không được chết!”

Một gã CIA còn lại dùng họng súng chỉa vào hắn, “U Linh bạo loạn trong tù bị các phạm nhân khác ám sát, bất ngờ bỏ mạng, còn anh thì tôi phải tìm một lý do vì sao thi thể của FBI lại ở chỗ này.”

“Người của CIA–” Feston dứt lời, đôi mắt màu xám tro nhìn chằm chằm vào đối phương, đặc công của CIA phát hiện có gì đó không ổn liền lập tức bấm cò.

Giống như một pha chiếu chậm, Lão cẩu ở cửa chính kinh ngạc nhìn thấy hết thảy mọi chuyện đang xảy ra, cổ tay bị bẻ gãy vang lên một tiếng răng rắc, đồng thời viên đạn cũng được bắn ra. fynnz.wordpress.com

Đặc công CIA bị chính viên đạn của mình bắn trúng bả vai, Feston bẻ gãy cổ tay của đối phương, chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, hắn nắm lấy khẩu súng, cộng thêm hơi thở âm u hòa cùng tiếng súng phốc phốc. Gã CIA kia tựa như một tấm bia ngắm, trước ngực xuất hiện năm sáu lổ thủng rồi chậm rãi ngã xuống đất.

Nhưng như vậy vẫn không thể thay đổi tình huống hiện tại của Phong Triển Nặc, Feston sờ vào mạch đập của đối phương, cực kỳ mỏng manh, sắc mặt trắng bệch như một cái xác, máu tươi sau lưng thấm đỏ quần áo trên người.

Feston ôm Phong Triển Nặc vào lòng, đè chặt miệng vết thương ở sau lưng, gọi to Phong Triển Nặc một cách lo lắng, “Tỉnh lại! Cậu tỉnh lại đi!”

Phong Triển Nặc đã mất đi tri giác, không có khả năng nghe thấy Feston đang nói cái gì, nhưng Feston lại biết rất rõ nếu lúc này buông tha cho Phong Triển Nặc thì đối phương sẽ không có cơ hội tỉnh lại, hắn gào thét như muốn nổi điên, “Cậu không muốn để cho tôi biết cậu chết, hay lắm, như vậy cậu mở mắt ra nhìn đi! Nếu hiện tại cậu chết thì phải chết ở trước mặt tôi!”

Hắn dùng sức vỗ mặt của Phong Triển Nặc, một tay vẫn đè chặt lên vết thương ở sau lưng.

Lão cẩu vẫn đang theo dõi tình huống, không ấn chuông cảnh báo, hắn do dự một chút rồi tiến lên, “Vừa rồi cậu ấy bị gây mê, kêu không tỉnh đâu, để tôi xem vết thương cho cậu ấy, chắc là còn có thể cứu được–”

“Vậy cứu cậu ấy nhanh lên!” Feston mặc kệ Lão cẩu là ai, chỉ cần có thể cứu Phong Triển Nặc là được.

Lão cẩu không dám nhìn thẳng vào mắt của Feston mà chỉ dùng ánh mắt nhìn ra bên ngoài để ám chỉ, Feston ném hai gã quản giáo bị bất tỉnh cho Rắn mối, “Coi chừng bọn họ đi.”

Đối với một người đàn ông có súng, hơn nữa nghe nói là FBI thì Rắn mối lựa chọn không manh động, vừa rồi hắn có cơ hội giải quyết U Linh, ít nhất có thể làm cho thương tích của U Linh càng thêm nghiêm trọng, nhưng hắn không biết vì sao lại không làm như vậy.

“Đáng lý chúng ta phải giết hắn chứ không phải giúp cứu hắn.” Đồng bọn của Rắn mối nói như vậy.

“Hắn cũng có cơ hội giết chúng ta nhưng hắn không xuống tay.” Rắn mối lạnh lùng trả lời, đồng bọn của hắn hiển nhiên là không đồng ý, “Chúng ta là sát thủ chuyên nghiệp, không có lý do gì để ngăn cản chúng ta không ra tay.”

“Hắn cũng là sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa bảng giá của hắn cao hơn cả ba chúng ta gộp lại, là U Linh, ít nhất hắn phải được tôn trọng một chút.” Rắn mối hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Nhất là trước khi hắn chết.” Rắn mối cho rằng dù không ra tay thì người bên trong cũng không thể cầm cự được quá lâu, đây là kinh nghiệm của hắn, theo tình trạng vết thương và tốc độ mất máu thì hắn có thể suy đoán người đàn ông bên trong không có khả năng sống sót.

Cửa phòng y tế được đóng chặt, camera ngoài hành lang không quay được cảnh gì bất thường, ngoại trừ có người đến thăm dò ở bên ngoài, nhưng người đến thăm dò nơi này đều có thân phận đặc biệt, quản giáo trưởng biết rõ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vì vậy không cho người ta đến quấy rầy.

Lão cẩu nói có thể cứu Phong Triển Nặc nhưng hiện tại hắn cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói. Bởi vì tốc độ mất máu vượt quá dự đoán của hắn, vết thương cũng sâu hơn hắn đã nghĩ.

Hắn không dám nói với Feston rằng vết thương thiếu chút nữa đã đụng đến cột sống, nếu cột sống bị tổn thương thì cho dù sống sót cũng không thể đi lại được nữa, có khả năng bị tàn phế rất lớn.

Khâu lại vết thương, dùng thuốc sát trùng rồi dùng bông băng thấm máu, trong lúc cứu chữa Lão cẩu lại bỗng nhiên mở miệng, “Cậu là FBI đúng không, cậu giết người của CIA thì CIA sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“Ông không nhìn thấy tôi, cũng không nhìn thấy bọn họ.” Feston kiềm chế nỗi lo lắng xuống đáy lòng, hiện tại hắn căn bản không thể bận tâm nhiều chuyện như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết thương ở sau lưng của Phong Triển Nặc, Lão cẩu khâu hết mũi này đến mũi kia, “Là tôi đã tiêm thuốc mê cho cậu ấy cho nên người của CIA mới có cơ hội ra tay….” Trước mặt lập tức có một họng súng chỉa vào đầu.

Lão cẩu rất khó tin tưởng người ở trước mặt là một FBI, ngay cả mấy tên sát thủ chuyên nghiệp ngoài kia cũng chưa có được ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng như hắn.

Khẩu súng lục vững vàng ở trong tay của Feston, “Cứu cậu ấy thì tôi sẽ bỏ qua cho ông.”

Mặc kệ cái gì là FBI, cái gì là cảnh sát, cái gì là pháp luật, cái gì là trật tự xã hội, mẹ kiếp chẳng là cái gì cả, hiện tại trước mắt của Feston chỉ có Phong Triển Nặc, người nọ nằm trên giường, máu từ trên người chảy xuống giường rồi xuống đất, trước mắt của Feston chỉ có một màu đỏ sậm, trong mắt cũng là một màu đỏ sậm.

Lão cẩu không dám ngẩng đầu, “….Là CIA muốn tôi làm như vậy, tôi đã gặp qua đủ loại phạm nhân, cũng làm hại rất nhiều, nhưng chỉ có người này, mặc kệ cậu ấy đã làm cái gì thì tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ấy chết ở chỗ này.” Đây không phải là lần đầu tiên Lão cẩu làm đồng lõa của CIA, nhưng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, tựa như lúc trước, khi Feston lần đầu tiên gặp Phong Triển Nặc, hắn chỉ biết người này rất đặc biệt.

Có người bẩm sinh đã có sức quyến rũ, hấp dẫn người khác đến gần, Feston nắm tay của Phong Triển Nặc, chỉ tay của người này vẫn rất nhạt, nhạt đến mức cơ hồ không có, vân tay cũng không hề tồn tại như trước, làn da lạnh lẽo đang dần dần mất đi sức sống và sự co dãn, tựa hồ đang biểu thị cho kết cục cuối cùng.

Tình yêu của hắn đã hại Phong Triển Nặc.

Kỳ thật Feston đã từng nghĩ đến nếu không có bắt đầu thì sẽ không có một loạt biến cố như vậy, đây là hiệu ứng domino.

Lão cẩu khâu lại vết thương, nhưng tình huống của Phong Triển Nặc vẫn chưa khả quan hơn, hắn vẫn mất máu quá nhiều, mà trong phòng y tế không có túi máu dữ trự, hơn nữa cho dù có thì Lão cẩu cũng không biết chúng nó được đặt ở đâu, bác sĩ Jones đang giữ chìa khóa của tủ thuốc. fynnz810

“Nếu cho tôi cơ hội thì tôi sẽ cân nhắc đến việc buông tha cho cậu, chỉ cần điều này có thể cứu sống cậu.” Feston cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Hắn nắm lấy tay của Phong Triển Nặc rồi vuốt ve vài sợi tóc ngắn ở trước trán trên khuôn mặt tái nhợt của người này.

“Nếu chúng ta chưa bao giờ gặp mặt thì hôm nay cậu sẽ không phải chết ở trong này, sẽ không chết ở trước mặt tôi, tôi cũng vì thế mà sẽ tự trách cả đời, cả đời đều hối hận vì sao biết rõ một ngày nào đó cậu sẽ gặp phải nguy hiểm chết người mà vẫn cứ dung túng cho cậu, chỉ vì tôi sợ mất cậu, tôi cho cậu tự do nhưng không phải vì bản thân cậu, mà là vì chính mình….”

Feston kề sát vào bờ môi tái nhợt của Phong Triển Nặc, “Cậu có thể trách tôi, Triển Nặc, tôi biết tôi rất ích kỷ.”

Có cái gì đó ẩm ướt nhiễu xuống gò má của Phong Triển Nặc, đó là một loại mùi vị vừa mặn vừa chát.

………

P/S: Nặc ngốc, sắp chết mà còn lo Phê biết mình chết sẽ đau khổ nên tìm cách che giấu nữa =.=, Phê nghe xong mà xót thấu tim luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.