Cậu bé tên là Nile vẫn ngồi yên bất động ở trên giường, tùy ý để Bob băng bó vết thương cho mình, trên giường có máu của nó, nó giống như không có cảm giác gì, mái tóc sắp che khuất ánh mắt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại xinh đẹp, chẳng qua thiếu mất sự linh động và hoạt bát mà một đứa nhỏ nên có.
Đôi mắt màu nâu chậm rãi chuyển động, nó lần lượt nhìn bọn họ, tầm mắt tập trung trên người của Phong Triển Nặc và Feston với số lần nhiều nhất, đối với nó thì hai người bọn họ là người xa lạ vừa mới xuất hiện.
Sau đó nó cúi đầu ngắm nghía ngón tay của mình, không hề nói một câu nào, không có sợ hãi cũng không mỉm cười.
Thật rõ ràng, nó cách ly mình với không gian, tránh né sự thật sẽ gây tổn thương cho nó, tạo một cái vỏ bọc để bảo hộ chính mình.
“Nó có khuynh hướng tự kỷ, tuy rằng tình trạng vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, còn có thể cứu được, không phải đứa nhỏ nào cũng có vấn đề này, nhưng căn cứ vào sổ sách của Macro thì nó là món hàng được hoan nghênh nhiều nhất cho nên bị qua tay cũng nhiều nhất.” Có đôi khi xuất sắc quá cũng chưa hẳn là chuyện tốt, Stephanie nhìn đứa nhỏ tên là Nile ở trên giường.
“Tôi đã điều tra, nó chỉ khoảng bảy tuổi, rơi vào trong tay bọn buôn người được một năm, nhưng đã bị cá mập Macro bán qua tay người khác ba lượt, mỗi lần đều không hoàn toàn bán ra, đều dùng hình thức cho thuê, mỗi ba tháng sẽ thu hồi một lần, Macro xem chuyện này là cách bảo vệ hàng hóa của mình.” Cô ta kéo Phong Triển Nặc sang một bên rồi thấp giọng nói, “Mấy đứa nhỏ này đều bị bắt từ các quốc gia khác nhau, Macro có rất nhiều thủ đoạn, hiện tại tôi vẫn chưa biết hắn tìm được Nile từ nơi nào, cũng không biết mẹ của nó đang ở đâu, có thể đã bị giết cũng không chừng, nó không chịu nói, tôi đã tìm người đi kiểm tra cho nó….”
“Rất tệ à?” Phong Triển Nặc đã sớm chuẩn bị, nhưng nghe đến đây thì trong lòng vẫn trở nên nặng nề.
Feston dùng sức nắm tay của Phong Triển Nặc, “Nói tiếp đi, Stephanie.”
Cô ta cũng không phải là cấp dưới của hắn, Stephanie liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn nói tiếp, “Cực kỳ tệ, hễ là những gì hai người có thể nghĩ đến thì e rằng nó đều đã trải qua, bao gồm cả việc giết người.” fynnz. wordpress.com
Vẻ mặt của Phong Triển Nặc và Feston đều thoáng chốc trở nên âm trầm.
Nhưng Stephanie vẫn chưa nói xong, “Nó bị bắt buộc, có người lấy chuyện này để làm thú vui, nhưng cũng có người lại có lạc thú ở chuyện khác, biết phim đồi trụy lạm dụng *** trẻ em hay không? Nó từng làm nhân vật chính, nó còn nhỏ như vậy mà…”
Gặp qua đủ mọi chuyện, Stephanie là thủ lĩnh của Hecate, cô ta đã sớm nhìn thấy đủ loại hành vi phạm tội nhưng không thể trách, tuy nhiên nhìn thấy một đứa nhỏ như vậy ở trước mặt thì với tình mẫu tử của một người làm mẹ khiến cho cô ta thật sự nói không nên lời.
Kiểm tra bao gồm nhiều hạng mục, sinh lý và tâm lý, mỗi một câu của Stephanie đều là một lần trần thuật về những tội ác ghê người kia.
Phong Triển Nặc từng ứng phó với đủ loại tình huống, hắn có thể mỉm cười bất cứ lúc nào, nhưng hiện tại hắn cũng hoàn toàn không thể cười nổi.
Feston trầm giọng nói, “FBI từng điều tra những vụ án như vậy, kẻ bị hại, nhất là trẻ con, sau khi chúng nó lớn lên sẽ bị những chuyện đã trải qua ảnh hưởng nặng nề đến quá trình hình thành nhân cách.”
Phong Triển Nặc kiềm chế cảm xúc muốn giết người, “Làm sao mà cô có thể dám chắc nó là con của Glen?”
“Nó vẫn nhớ rõ mẹ của nó tên là Erin, cũng có thể nói ra tên của cha nó, cha của nó tên là Drim Glen.”
“Có thể là trùng hợp.”
“Trùng hợp khéo như vậy hay sao? Mấy đứa nhỏ bị xem là hàng hóa, dù sao cũng phải có người đón bọn chúng trở về, tôi để cho người điều tra bối cảnh của bọn chúng, chỉ có một mình nó là không có bối cảnh cụ thể để điều tra, Glen làm như vậy là bảo vệ bọn họ, hơn nữa tên của cha mẹ nó chắc là nó phải nói thật.” Tự thuật lại quá trình, Stephanie cảm thấy thật có lỗi đối với kết quả này.
“Cô biết rất rõ chuyện của Glen.” Phong Triển Nặc đấm một quyền lên bàn, “Erin là mục tiêu của Glen, đáng lý cậu ấy phải giết cô ta, nhưng cậu ấy lại làm không được, tôi không biết là cô ta lại có con của cậu ấy….” Sau khi Glen bị giết chết thì con của Glen lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ian luôn lộ ra bộ dáng chẳng bận tâm chuyện gì, nhưng hắn thật sự không hề để ý hay sao? Stephanie không cho là như thế.
Phong Triển Nặc dựa vào vách tường, khoanh tay nhìn chăm chú cậu bé ngồi trên giường, ai cũng không thể nhìn ra hỉ giận trên mặt của hắn, hoặc là bất kỳ cảm xúc nào khác, Feston đi đến trước mặt của Phong Triển Nặc, “Đây không phải là lỗi của cậu.”
“Đây là lỗi của tôi, nếu không phải tôi thì anh nói xem, còn có thể là ai?” Lạnh lùng mỉm cười, hắn vô tình phán định tội ác của mình.
Đây không phải là điều mà Feston muốn nhìn thấy, hắn kéo Phong Triển Nặc ra ngoài hành lang, “Được rồi, đây là sai lầm của cậu, nhưng hiện tại cậu nghĩ đến những chuyện đó còn ích lợi gì nữa hay sao? Bạn thân của cậu bị giết, cậu hại con của cậu ấy, nhưng Glen đã chết, con của cậu ấy chịu hết mọi tra tấn, hiện tại cậu nói như vậy còn tác dụng gì hả?! Cậu hối hận còn ích lợi gì hay sao? Cậu nói cho tôi biết đi! Có tác dụng hay không?!”
Giọng nói trầm thấp tựa như một con dao lạnh lẽo, ý đồ đào móc đáy lòng của hắn, cho dù có chảy máu thì cũng phải cắt sạch khối u ác tính này ra.
Đúng vậy, như thế chỉ là vô dụng, Feston nói đúng, đây hoàn toàn là vô dụng.
“Ai nói là tôi hối hận?” Phong Triển Nặc âm trầm cười, “Muốn nói là tôi hối hận thì chính là hối hận vì không giết cả con của cậu ấy, giảm bớt đi phiền phức.”
Một quyền đấm vào mặt, hắn thụt lùi về sau vài bước, Feston nắm lấy cổ của hắn rồi kéo đến trước mặt, “Tôi thấy cậu đang nói dối đó, muốn giả vờ vô tình lạnh lùng thì đừng giả vờ ở trước mặt tôi, cậu đi mà nói với Nile những lời này thử xem!”
Ngón tay dường như muốn đâm vào cổ của hắn, Phong Triển Nặc cầm lấy tay của Feston, giống như một con sói dữ, hắn cười lạnh, “Anh tưởng rằng tôi không dám hay sao, nói cho anh biết, tôi đang định làm như vậy.” Tay của Feston bị hắn gạt ra, Phong Triển Nặc lại đi vào phòng một lần nữa, hai người cãi cọ và đánh nhau ở ngoài hành lang đã sớm bị những người ở trong phòng phát hiện, Nile vẫn ngồi trên chiếc giường dính máu, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi về phía hắn.
“Tôi tên là Ian Noy….” Đôi mắt màu xanh biển, bên trong là nụ cười làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cho dù mới một giây trước chúng nó còn vô cùng dữ tợn nhưng hiện tại đã không còn dấu vết.
“Chú là bạn thân của cha tôi.” Nile đột nhiên mở miệng, lời nói của nó làm cho mọi người kinh ngạc, “Mẹ đã kể với tôi rằng cha có nói cho bà ấy biết ông ta có một người bạn, nếu có một ngày ông ấy gặp chuyện bất trắc thì ông ấy muốn mẹ của tôi đi tìm chú, sau đó bà ấy lại nói với tôi nếu có một ngày bà ấy mất thì tôi phải đi tìm chú. ” fynnz810
“Đây là câu nói dài nhất mà con từng nghe…” Samantha đứng ở một bên mở to đôi mắt sợ hãi, “Cậu ấy chưa từng nói với con nhiều như vậy.”
Phong Triển Nặc không thể nói hết lời, nghe thấy Nile nói như vậy khiến hắn không thể tiếp tục nói, hắn nhìn thằng bé leo xuống giường.
Nile mặc chiếc áo thun và áo len do Stephanie mua cho, trên tay quấn băng gạc, sải những bước thật dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phong Triển Nặc, “Chú là Ian Noy, là bạn thân của cha tôi, nhưng vừa rồi tôi nghe thấy là chú giết chết ông ấy.” Trải qua hết thảy mọi chuyện từ khi còn quá nhỏ, sự trưởng thành hiện lên trên nét mặt bình tĩnh, hắn nghe thấy tiếng tranh chấp ở bên ngoài cửa.
Feston tiến lên vài bước, Phong Triển Nặc ngăn cản hắn rồi lắc đầu.
“Cậu không nghe lầm.” Phong Triển Nặc nói với Nile như vậy.
Nile ngẩng đầu nhìn Phong Triển Nặc, nó không nhúc nhích, không khóc, cũng không nói gì, chậm rãi vươn tay, Phong Triển Nặc vừa bế nó lên thì bỗng nhiên nó hung hăng nhe răng định cắn vào cổ của hắn.
Ánh mắt của Feston chợt trở nên sắc bén, lập tức nắm lấy sau cổ của Nile, Phong Triển Nặc dường như đã sớm chuẩn bị cho nên không bị cắn trúng, hắn tiếp nhận đứa nhỏ bảy tuổi này từ trong tay của Feston rồi ném ngược trở lại lên giường.
“Tôi đã từng ứng phó với hàng trăm hàng ngàn thứ nguy hiểm, nếu hôm nay bị một đứa nhỏ như cậu cắn bị thương thì quả thật là đáng chê cười, cậu tưởng là cậu có thể cắn chết tôi hay sao?” Thẳng thắn thừa nhận tội danh giết người, lại dùng giọng điệu như vậy, giống như là thương hại, hoặc là cười nhạo, người đàn ông đứng trước giường, ánh mắt nhìn xuống, như cười như không, đây là Ian Noy.
“Một ngày nào đó tôi sẽ giết chú.” Nile chằm chằm nhìn hắn.
Phong Triển Nặc nhìn thấy một loại oán hận trong đó.
“Tốt, rất hoan nghênh cậu, có rất nhiều người muốn giết tôi, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai có thể thành công, có lẽ cậu có thể thử xem, nhưng trước đó thì tôi xin cậu làm ơn đừng bày ra bộ dạng chó nhà có tang dùm tôi, cậu quả thật đang làm cha của cậu mất mặt đó. Tự kỷ à? Tự mình hại mình à? Tốt lắm, cậu có bản lĩnh thì dùng dao cắt cổ của tôi, đừng dùng nó để làm hại chính mình, chỉ có phụ nữ bị cưỡng bức mới làm như vậy mà thôi.”
Khinh thường và khinh miệt như lưỡi dao đâm vào ngực, Phong Triển Nặc nghiêng đầu, không tiếc phun ra những từ ngữ ác độc, Nile từ trên giường nhảy dựng lên, la hét mà nhằm về phía hắn, tựa như đang bị nổi điển.
Không có ai ngăn cản Phong Triển Nặc, Stephanie nói nhỏ, “Thằng bé này thật đáng thương, hắn làm cho Ian nhớ đến quá khứ trước kia.”
Bob im lặng ngồi ở một góc, lấy ra một chai rượu nhỏ ở trong lòng, mở nắp rồi bắt đầu uống.
Feston không nói tiếng nào, hắn nhìn Nile, nhưng lại không liên tưởng đến bất cứ chuyện gì khác.
Feston chỉ cảm thấy may mắn bởi vì khi Phong Triển Nặc còn bé đã không bị rơi vào tay của người như Cá mập, tổ chức sát thủ có lẽ đã nuôi dưỡng tập tính giết người cho hắn nhưng vẫn chưa đến mức bị ác mộng, dù sao Phong Triển Nặc cũng không thảm hại như Nile.
Có lẽ đau khổ khiến người ta kiên cường nhưng đồng thời cũng lộ ra nhược điểm của nội tâm, hiện tại Phong Triển Nặc đã đủ mạnh mẽ, không cần phải rèn luyện nhiều.
Con dao đã bị Samantha thu hồi, Nile không có vũ khí, nó cứ xông về phía Phong Triển Nặc, nhưng cứ lần lượt bị ném ngược trở lại trên giường, nó xông lên càng mạnh thì khi bị ném ngược lại càng mạnh. Mọi người chỉ đứng nhìn, không ai giúp nó, cuối cùng nó cũng cạn kiệt sức lực.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước trên mặt của nó, “Cậu chỉ có thể khóc một lần, hiện tại cậu đã dùng xong cơ hội cuối cùng, về sau không bao giờ được rơi nước mắt nữa.” Lời nói lạnh lùng vang lên, nó ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa là bạn thân vừa là kẻ thù đã giết cha của nó.
Phong Triển Nặc bế nó lên, khi nhiệt độ cơ thể ấm áp bao vây nó thì nó rốt cục nhịn không được mà vùi đầu vào người của kẻ thù rồi khóc rống lên, Stephanie thở dài, Phong Triển Nặc nhìn thấy Feston cau mày lắc đầu, hắn chỉ đành nhún vai với Feston, “Nó chỉ là một đứa nhỏ thôi.”
“Hiện tại tôi quyết định sẽ bắt đầu ghét con nít.” Luôn rất lý trí, ngài cảnh sát thâm trầm khó lường này lại nói ra một câu như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]