Bob lo lắng không phải là không có lý, Phong Triển Nặc cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này, “Tôi ra tay trước mặt anh ta là có lý do của tôi.”
Đối mặt với sự lo lắng của Bob, Phong Triển Nặc không hề có vẻ hối hận vì hành động của mình, hắn thản nhiên uống một ngụm rượu, “Anh ta biết tôi là người như thế nào, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì mà anh ta làm cho tôi rời đi thì anh ta sẽ phải gánh vác trách nhiệm vì quyết định phiêu lưu của mình.”
Bob ngồi đối diện nhìn thấy Phong Triển Nặc tươi cười, nụ cười làm cho người ta sởn gai ốc, sau đó Bob cũng không nói thêm gì nữa.
Có lẽ Bob lo lắng là vô vị, có lẽ U Linh từ nhỏ vốn không có tình cảm, hoặc là tình cảm của hắn mỏng manh hơn so với bất luận kẻ nào khác, bẩm sinh đã có tố chất làm sát thủ, không cần bất kỳ ai quan tâm cho hắn.
Nhưng tình cảnh chân thật thì thế nào, không ai có thể nhìn ra tâm tư hiện tại của Phong Triển Nặc đằng sau nụ cười đó.
Chiếc ghế xoay tròn nửa vòng một cách uyển chuyển, bóng dáng của hắn nổi bật bên cạnh cửa sổ lất phất mưa bụi, Bob rất muốn nhắc nhở hắn, một khi sát thủ có tình cảm với người nào đó thì hơn phân nửa kết cục đều không tốt, nhưng lại sợ nói như vậy thì sẽ phản tác dụng.
Phía trước hắn đã nói một lần nhưng kết quả thì sao? Nhìn xem hiện tai, nhất định ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-ai-sat-thu/3102042/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.