“May mắn bọn họ không có tuột quần anh ra để kiểm tra.” Quan sát khóa dây nịt ở trước mặt chừng vài giây, Phong Triển Nặc còn chưa trêu xong thì Feston đã tiến gần đến trước mặt hắn, “Đừng lãng phí thời gian.”
Hàm răng cắn lên khóa sắt lạnh lẽo, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, tầm mắt của Phong Triển Nặc ngước lên, thản nhiên nheo mắt lại, mái tóc màu trà bám vài hạt cát, trên khuôn mặt điển trai cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng từ trên nhìn xuống, theo góc độ và động tác như vậy lại làm cho cảnh tượng trước mắt truyền đến một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Hô hấp dần dần nặng nề, “Xong chưa?” Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn..
“Không nhanh như vậy đâu.” Phong Triển Nặc không hề hoang mang mà rút một đầu dây nịt ra, nháy mắt mùi da thuộc và mồ hôi xâm nhập khứu giác, cổ họng khô khốc có một chút buộc chặt, không cần ngẩng đầu thì hắn cũng có thể cảm nhận được Feston đang dùng ánh mắt khác thường để quan sát hắn.
Trái cổ chậm rãi trượt lên trượt xuống, kế tiếp là phần quan trọng, con dao nhỏ này là loại dao xếp, khi rơi xuống trực thăng nó đã bị đè ép khiến cho lò xo bị hỏng, bởi vì không thể xếp lại cho nên Feston đã bẻ gẫy chuôi dao, hiện tại chỉ còn lại lưỡi dao, sau khi dùng nó xong thì Feston tiện tay nhét nó vào trước thắt lưng, nó nằm ở khe hở giữa khóa dây nịt và sợi dây nịt.
Ngẩng đầu, tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-ai-sat-thu/3102029/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.