Phổ Thông chọc thử mấy cục tròn tròn trên tay, "Hình như là sỏi. Ý, có kèm theo giấy gì nè." Phổ Thông ê a đọc mấy chữ trên tờ giấy, đọc xong mới biết, hóa ra đây là thứ lấy ra từ cơ thể của Hồng Kỳ!
Phổ Thông tròn mắt, sau đó chìa cái bọc cho Hồng Kỳ cùng xem, "Nom đẹp phết."
Hồng Kỳ chăm chú quan sát, đống "sỏi" này viên nào viên nấy có tí tẹo, bóng loáng. Nghĩ đến mấy thứ be bé xinh xinh này là nguyên nhân khiến hắn nhiều lần đau đến chết đi sống lại, tâm trạng Hồng Kỳ thật ba chấm.
"Cất kỹ nào~" Phổ Thông cẩn thận gói đám sỏi lại rồi xuống căn tin bệnh viện mua cơm cho hai người. Lúc về, thấy tinh thần Hồng Kỳ không tốt lắm, Phổ Thông bèn hỏi thăm, "Sao thế?"
"Chị họ... sắp đến đây." Hóa ra Phó Liên vừa gọi điện cho Hồng Kỳ, chỉ nói hai, ba câu đã phát hiện ra em họ cô có gì đó không ổn. Hồng Kỳ không qua mắt được chị họ, đành kể hết sự tình. Không ngoài dự đoán, Phó Liên liền đòi đi thăm, Hồng Kỳ bất đắc dĩ cung cấp địa chỉ bệnh viện cho cô.
"Vậy sao." Phổ Thông hơi căng thẳng. Y có nên chỉnh trang một chút để lát nữa tiếp chị họ không?
Hồng Kỳ nhìn vẻ mặt nơm nớp như cô gái nhỏ sắp ra mắt gia đình chồng của Phổ Thông, phì cười, "Em ăn cơm trước đi." Hồng Kỳ đang truyền dịch, tuy vẫn chưa được phép ăn đồ ăn rắn, nhưng canh thì có thể uống.
"Em họ", chẳng bao lâu sau, Phó Liên xách theo túi hoa quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-hoang-nghi-thuong/768210/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.