Trong nửa tháng tiếp theo, Hồng Kỳ thường xuyên gọi điện cho chị họ, các cuộc gọi đều có điểm chung, đó là cho dù đề tài nói chuyện có vòng vo tam quốc thế nào đi nữa, thì cuối cùng nó cũng quay về mối quan hệ giữa Hồng Kỳ và Phổ Thông. Xét về độ bướng bỉnh, Phó Liên chẳng kém Hồng Kỳ, nếu một vấn đề cô cho là sai, người khác có thuyết phục kiểu gì thì cô cũng thấy nó sai. Nhiều lần cô muốn dùng biện pháp mạnh để tách Phổ Thông với Hồng Kỳ ra, nhưng như Hồng Kỳ đã nói, cô không nỡ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Trung thu đến, Hồng Kỳ đi chợ mua bốn hộp bánh trung thu về. Hai người căn bản ăn không hết đống bánh này, chỉ là vì ham vui nên mới mua ăn thử thôi.
Ăn bánh trung thu, Hồng Kỳ lại nhớ đến hộp bánh trung thu năm trước chị họ cho hắn. Mỗi lần nhà có gì ngon, chị họ luôn dành cho hắn một phần. Cũng bởi vì chị họ đối xử quá tốt với hắn, nên bây giờ hắn không dám làm căng, sợ chị họ buồn.
Sau bữa tối, Phổ Thông kéo ghế ra trước cửa ngồi hóng mát. Hồng Kỳ cầm hai cái bánh trung thu ra, "Em ăn vị hạt sen hay sao?" Phổ Thông gật đầu, Hồng Kỳ đưa cái bánh vị hạt sen cho y.
Nhớ lúc Hồng Kỳ còn bé, bánh trung thu chỉ được bọc trong giấy dầu, làm gì có bao bì bắt mắt như hiện tại. Hồi đó nhân bánh chỉ có mấy loại, mứt táo nè, hạt sen nè, thập cẩm nè, còn giờ, không chỉ kiểu dáng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-hoang-nghi-thuong/768207/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.