"Gạo với dầu ăn đâu ra thế?" Phổ Thông mới đi làm về, vào nhà liền thấy Hồng Kỳ đang lui cui cất bao gạo với chai dầu ăn. Gạo ở nhà vẫn còn nhiều, sao lại mua thêm? Phổ Thông thấy lạ bèn hỏi. "Hàng cứu trợ đó, nhà nào cũng có." "Cứu trợ?" "Ừa, phía trên bảo là góp phần giúp bà con vượt qua cơn khó khăn sau địa chấn." Ngoài gạo ra còn có mì ăn liền nước suối các kiểu, nhưng Hồng Kỳ thấy không cần lắm nên không lấy, để dành cho những người sau. Phổ Thông gật gù, đồ miễn phí, dại gì không lấy. Về đến nhà, bao nhiêu mệt mỏi đều bị cuốn trôi, Phổ Thông tung tăng vào WC rửa tay rửa chân chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay ra ngoài mua đồ, Hồng Kỳ thấy thái độ của mọi người vẫn rất bình thường. Chuyện tối hôm qua, có lẽ chỉ là do hắn nghĩ nhiều thôi. Bữa tối là cháo đậu xanh ăn kèm với vài ba món mặn. Phổ Thông làm nhiều ăn cũng nhiều, Hồng Kỳ đã ăn xong chuyển qua xem TV rồi mà y vẫn còn mải mê chinh chiến. Việc này cũng không thể trách y được, ai bảo người yêu y nấu ăn ngon quá làm chi? "Hôm nay anh đã thấy người nước ngoài á." "Hở?" Phổ Thông ngẩng mặt khỏi chén cháo ngon lành. "Chắc là họ tới mua đồ. Em không biết đâu, mấy người đó cao lắm luôn, còn cao hơn cả em nữa, vừa cao vừa to, da lại trắng. Nghe bảo là bác sĩ của bệnh viện thành phố gì gì đó, có lẽ là người của mấy đoàn cứu trợ quốc tế." "Dáng chuẩn lắm à?" Phổ Thông híp mắt liếc Hồng Kỳ, giả bộ lơ đãng hỏi. "Rất chuẩn! Mà thể trạng của người nước ngoài vốn là như vậy mà, vóc người to cao cũng là chuyện bình thường." Hồng Kỳ còn muốn huyên thuyên, nhưng Phổ Thông chẳng thèm nghe, một mực cúi đầu xử lý cháo của y. "Khụ, trong đó có một anh chàng, bộ dạng trông hợp mắt phết." Hồng Kỳ nháy mắt trêu Phổ Thông, "Đặc biệt là cái mông." Mặt Phổ Thông đen như đít nồi. Y dằn cái chén xuống bàn, âm trầm nhìn Hồng Kỳ. Hồng Kỳ ngó trước ngó sau, thấy không có ai liền xáp lại Phổ Thông, "Mông to quá, không đẹp như mông của em." Nói xong còn lén thò tay bóp bóp mông y. Phổ Thông bĩu môi, đập rớt cái móng vuốt của ai kia, "Bỏ ra, em còn đang ăn cơm đó!" Hồng Kỳ ngoan ngoãn rút tay về, đùa giỡn thì cũng có chừng mực, đùa dai quá, Phổ Thông bực mình thì mệt. Nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc này bụng dạ hẹp hòi quá đi, hắn khen người ta cũng không cho nữa là sao? "Mau ăn đi!" Hồng Kỳ định vỗ đầu Phổ Thông, nhưng sau khi nghĩ lại bèn đổi qua vỗ vai, "Đừng nghĩ lung tung, anh chỉ có mình em thôi." Nhìn Phổ Thông ăn khỏe, Hồng Kỳ thấy vui trong lòng. Ước mơ của hắn chẳng to tát gì, đó là muốn nuôi Phổ Thông cho to cao ra, cao hơn những người nước ngoài kia luôn! Thấy cũng hơi tiêu tiêu rồi, Hồng Kỳ bèn đi tắm, Phổ Thông rửa chén xong cũng tót vào, chà lưng cho Hồng Kỳ xong thì lẳng lặng đi ra, đợi Hồng Kỳ xong xuôi hết y mới vào tắm. "Đừng bảo là em vẫn còn ghen nhá?" Hồng Kỳ chọc chọc thằng nhóc từ chiều đến giờ vẫn im như thóc, "Lại đây anh xem nào." Quạt thổi vù vù, Phổ Thông nhào vào ngực Hồng Kỳ, "Hứ, ai thèm ghen? Anh mà dám bỏ em đi theo mấy gã nước ngoài kia?" Phổ Thông vênh váo cắn cắn vành tai Hồng Kỳ. "Thật không? Thế sao nãy giờ chẳng thèm ử hử tiếng nào vậy thưa ngài Phổ?" Hồng Kỳ đá yêu Phổ Thông. "Tại em đang bận nghĩ cách tối nay thỏa mãn anh thôi." "Gì? Hôm qua mới làm mà?" "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, đâu có giống nhau đâu!" Phổ Thông trợn mắt phồng má. Hồng Kỳ bật cười véo mũi Phổ Thông, hai người khanh khanh ta ta vui quên trời quên đất. "Anh ơi, đồ đi làm của em dơ rồi, anh soạn đồ mới cho em đi." Vì bị Hồng Kỳ chăm quá đà nên Phổ Thông đâm lười, việc nội trợ đều đẩy hết cho Hồng Kỳ, mà Hồng Kỳ cũng vui vẻ nhận lấy. "Anh biết rồi." Thấy vẫn còn sớm, Hồng Kỳ tranh thủ soạn luôn cho xong. Phổ Thông nằm một mình lạnh lẽo quá, bèn lết xuống giường, đeo lên người Hồng Kỳ như miếng keo dán chuột cỡ lớn. "Cút sang một bên, bộ em không thấy nóng hả?" "Ứ ừ, không chịu đâu." Hồng Kỳ nhìn trời, mặc kệ cái con thích dính người nào đó. "Cái gì thế?" Phổ Thông vô tình phát hiện một cái túi ni lông nhỏ trong góc tủ quần áo. Hồng Kỳ đã soạn xong đồ, nghe Phổ Thông hỏi thế liền liếc sang, suy nghĩ một chốc, chợt mặt hắn đỏ bừng, "À à, chắc là mấy cái kẹp quần áo thôi, đừng để ý." Nói rồi vội vàng đóng cửa tủ lại. Phổ Thông híp mắt, trong tích tắc y đã nhận ra thái độ không đúng của Hồng Kỳ. Phàm là điều Hồng Kỳ muốn giấu, y càng muốn lôi ra ánh sáng. Nghĩ là làm, trước một giây khi cánh cửa khép lại, Phổ Thông đã nhanh tay chộp được cái túi đó, "Đồ gì mà thần bí thế, để em xem thử nào." Phổ Thông mò mò trong cái túi, lôi ra một mảnh vải, "Cái này là... Quần lót hả?" Thôi xong, Hồng Kỳ khóc không ra nước mắt. Nếu biết trước bị Phổ Thông phát hiện, hắn đã sớm đem đống này đi hủy thi diệt tích rồi. Chỉ tại dạo này xảy ra nhiều chuyện quá nên hắn quên bẵng mất. Hi vọng Phổ Thông không nghĩ quá nhiều, cái quần lót này chỉ thiếu vải một chút, "sếc xi" một chút, trông tình thú một chút, chứ nó không khác mấy cái quần lót bình thường đâu, nhỉ? "Hừm..." Phổ Thông sờ cằm nghiên cứu mảnh vải tạm xem là cái quần lót trên tay mình, "Anh mua à?" "Không phải, là Lý Chí đưa." "Gã đưa cái này cho anh làm gì?" "Không biết nữa." Hồng Kỳ nhắm mắt đưa chân. Kể cũng lạ, mặc dù đã là bạn bè, Phổ Thông với Lý Chí vẫn không hợp nhau lắm, đáng lẽ vừa nghe thấy là đồ gã đưa, y nên lơ đi thậm chí là chán ghét vứt nó xuống chứ nhỉ? "Nếu người ta đã có lòng thì mình nên nhận, phải không anh?" "A?" Hồng Kỳ ngửi thấy mùi không ổn. "Lại đây lại đây." Nụ cười của Phổ Thông dần thiếu đạo đức. Hồng Kỳ biết mình khó sống qua đêm nay, thôi thì buông xuôi mặc số phận vậy. Làm chuyện kia, sướng thì sướng thật, nhưng thể lực hắn không tốt, mỗi lần làm xong là mệt muốn chết có biết không?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]