Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Phổ Thông và Hồng Kỳ bị tiếng mưa đánh thức. Đang lúc vắt óc tìm cách thuyết phục mấy đồng chí Vũ cảnh cho về nhà, hai người tình cờ gặp được người quen.
"Tiểu Vương!"
Tiểu Vương nghe tiếng gọi liền nhìn quanh nhìn quất xem là ai, thấy Hồng Kỳ đang vẫy tay với mình thì lon ton chạy đến.
"Sao bảo an các cậu lại ở đây?"
"Tại thiếu người quá nên bọn em bị kéo vào luôn cho đủ số. Em sang đây vốn định xem coi có đồng chí nào cần nghỉ ngày không để em gác thế, ai ngờ lại gặp được hai người." Tiểu Vương thành thật khai báo.
Hồng Kỳ ngỏ lời nhờ Tiểu Vương nói giúp vài câu với Vũ cảnh. Tiểu Vương gật đầu rồi dẫn Hồng Kỳ và Phổ Thông đến gặp người chỉ huy. Nhờ có sự đảm bảo chắc như đinh đóng cột của Tiểu Vương, Phổ Thông và Hồng Kỳ được phép ở lại khu thương mại.
Bảy giờ sáng, hai người về tới phòng nhỏ. Hồng Kỳ dọn dẹp đống gạch vụn rồi kiểm tra lại đồ đạc, gas trong bình vẫn đủ xài cho nửa tháng, lương thực dự trữ vẫn còn nguyên, trừ mấy cái chai chai lọ lọ để trên kệ bị rơi xuống sàn do địa chấn, nhìn chung phòng nhỏ cũng không hư hại gì quá lớn.
Trên bãi đất trống gần WC dựng đầy mấy cái lều vải bố đơn giản, mỗi nhà một cái. Vài tiếng sau khi xảy ra cơn địa chấn đầu tiên, những xe vật tư của chính phủ đã được điều tới phân phát lương thực cho người dân, ai cũng có cái ăn, tình trạng bạo động gần như đã được dập tắt.
Hồng Kỳ và Phổ Thông ngồi ở cửa phòng, lỡ có địa chấn thì chạy ra ngoài luôn. Trong ấm đun vẫn còn nước nóng, Hồng Kỳ bèn đi úp hai ly mì. Vừa ngắm mưa, vừa xì xụp húp mì, bên cạnh là người mình yêu nhất, nếu bỏ qua cơn địa chấn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, khung cảnh này quả thật rất lãng mạn.
Mười một giờ trưa, có điện trở lại. Nhưng có vẻ từ trường vẫn chưa ổn định, màn hình TV toàn ruồi muỗi đánh nhau, Hồng Kỳ đành phải nghe ngóng tin tức bên ngoài thông qua loa phát thanh.
Bên thành phố W thương vong vô số, các công trình gần như bị phá hủy hoàn toàn, các thành phố lân cận như thành phố G cũng thiệt hại nặng nề. Còn khu vực nơi Hồng Kỳ đang sống thì khá may mắn, ít nhất đến giờ vẫn chưa có trường hợp tử vong, có điều mọi người giờ như chim sợ cành cong, thà ở ngoài hứng mưa cũng nhất quyết không vào nhà.
Ăn trưa xong, hai người ngồi đực mặt ra, chẳng có gì làm hết, chán quá đi. Những người khác không ai nói gì, chỉ im lặng lắng nghe tiếng những hạt mưa tí tách rơi trên nóc lều. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả khu thương mại rộng lớn, những giọt mưa rơi xuống trần gian như giọt nước mắt xót thương của Thượng đế cho những người đã bất hạnh bỏ mạng trong trận thiên tai này.
Dòng xe cộ được khai thông, người dân đã bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem phải làm gì trong những ngày tháng tiếp theo, nhà thì tạm thời không thể về rồi. Cứ cách vài phút, trên đường lớn của khu thương mại lại có xe của chính phủ chạy ngang qua, có lẽ là đi cứu trợ.
Buổi chiều, mưa rốt cuộc cũng tạnh, mặt trời ló ra khỏi tầng mây, ban phát những tia nắng cuối cùng, tuy ít ỏi nhưng cũng đủ hong khô mặt đất ẩm ướt. Phổ Thông và Hồng Kỳ ra bãi đất trống trước nhà, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ dựng nên một căn lều đơn sơ.
Lều đã dựng xong, nhưng Hồng Kỳ không muốn vào, bởi vì trong đó quá ngột ngạt, cuối cùng hai người quyết định tạm bỏ lều, vào nhà bật quạt ngồi cho đỡ nóng, đợi đến khi đi ngủ thì mới ra ngoài.
Trưa, Hồng Kỳ nấu nguyên một nồi cháo đậu xanh, trời nóng mà uống cái này thì mát phải biết. Cháo nấu xong, hai người ăn một nửa, còn một nửa để nguội làm nước uống.
Tối, nhiệt độ không còn khó chịu như ban ngày nữa, hai người khóa kỹ cửa phòng rồi lục tục chui vào lều.
"Không biết chừng nào mới trở lại bình thường được đây?" Hồng Kỳ thở dài nhìn đám người đang chơi bài bên bãi đất trống.
"Chuyện gì tới thì sẽ tới, mình lo trước cũng chẳng thay đổi được gì đâu anh à." Phổ Thông lạc quan trả lời. Một ngày mệt nhọc khiến cả người y đều bốc mùi, nhưng hiện tại không tiện tắm rửa nên đành để vậy.
Khuya, Phổ Thông và Hồng Kỳ bị tấn công bởi đội quân gồm hàng chục con muỗi, Phổ Thông đành trở vào nhà lấy lọ nước hoa, xịt một đống lên người, tuy mùi rất gay mũi, nhưng đây là cách đối phó duy nhất hai người có thể nghĩ ra.
Ngày thứ ba sau cơn địa chấn đầu tiên, sinh hoạt của người dân trong khu thương mại đã dần trở về quỹ đạo, vấn đề duy nhất là họ vẫn không thể về nhà được thôi. Vì cơn địa chấn, những cơ quan như trường học, nhà máy, tạm nghỉ một tháng.
Chợ đã mở lại, Hồng Kỳ với Phổ Thông cùng đi sắm chút thức ăn, lúc trở về, họ thấy Lý Chí và Ngô Trung đang đứng trước cửa nhà đợi họ, trông hai người thảm không nỡ nhìn.
Hồng Kỳ vội xuống bếp nấu mấy món đơn giản, thức ăn vừa dọn lên, Ngô Trung với Lý Chí lập tức nhào vào ăn ngấu nghiến. Đợi khách lấp đầy dạ dày rồi, hai vị chủ nhà mới bắt đầu ăn. Một tiếng sau, bốn người đã cơm no rượu say, lúc này mới có thời gian ngồi lại hàn huyên.
Lý Chí đúng là phúc lớn mạng lớn, lúc địa chấn xảy ra, gã đang ở thành phố W để tham gia một cuộc đấu giá! Thảm họa ập đến quá bất ngờ, may mà khách sạn Lý Chí nghỉ chân khá kiên cố nên không bị sập, có điều trong thành phố quá hỗn loạn, gã tạm thời không thoát ra được.
Đến tận sáng ngày thứ hai, Ngô Trung mới lái xe đến nơi. Trên đường trở về, cả hai lại gặp chút phiền toái.
Xe sắp hết xăng. Lúc lái xe tới, vì quá lo cho Lý Chí, Ngô Trung đã vớ đại cái xe gần nhất rồi phóng hết tốc lực từ thành phố G đến thành phố W. Ngô Trung cũng định trên đường đi sẽ nhân tiện đổ xăng luôn, ai ngờ các cây xăng đều đã cạn sạch.
Lúc chỉ còn cách thành phố G hai tiếng đi xe, động cơ chính thức dừng hoạt động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.