Ngày 15 tháng 6, ba giờ chiều, Hồng Kỳ ngủ trưa dậy, Phổ Thông đã đi làm từ lâu. Khí trời hôm nay rất lạ, có nắng nhưng lại không thấy mặt trời, xung quanh thì yên ắng đến kỳ lạ, giống như khoảng lặng trước cơn bão vậy.
Mọi người đều không chú ý đến sự thay đổi cỏn con này, họ vẫn đang bận tất tả mưu sinh, xoay vần trong cơm áo gạo tiền. Hồng Kỳ chậm chạp ngồi dậy, ngáp một cái, xuống giường ra ngoài rửa mặt cho tỉnh.
Đột nhiên mặt đất chấn động mạnh, Hồng Kỳ suýt nữa là ngã nhào ra sàn, nước trong bồn bắn tung toé.
Cơn địa chấn vẫn kéo dài. Hồng Kỳ hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy? Vài giây sau, ngoài đường lớn vang lên tiếng la hét, mọi người hoảng sợ nối đuôi nhau chạy ra ngoài.
Đến lúc này Hồng Kỳ mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Hắn vội vàng di chuyển đến bãi đất trống, thực ra hắn chỉ cần đi vài bước là tới nơi, vì bãi đất trống này cách WC của hắn rất gần.
Tầm hai phút sau, mặt đất ngừng chấn động. May mà khu thương mại tổng hợp có diện tích lớn, phòng ốc đều không cao quá hai tầng, lại có nhiều bãi đỗ xe, giờ này xe đi lấy hàng hết nên trong bãi đỗ chỉ còn lác đác vài chiếc, là một nơi thích hợp để tránh địa chấn.
Hồng Kỳ nhìn lại WC của mình, rơi mất vài viên gạch nhưng nhà vẫn chưa sụp. Giữa tiếng người ồn ào và tiếng xe cộ bóp kèn inh ỏi, Hồng Kỳ cảm thấy thiếu thiếu gì đó...
"Phổ, Phổ Thông!" Hắn bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-hoang-nghi-thuong/768194/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.