Mặc dù chỉ cách xa hơn mười ngày, Mạnh Chu lại cảm thấy giống như đã ba năm không gặp. Cái cảm giác xa cách đó vẫn như cũ, để cho nàng có chút nước mắt lưng tròng, nhất là thấy dưới tấm biển Tần Phủ người kia đứng yên trước gió. Hình như hắn đã gầy đi, sắc mặt tái nhợt, sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy đây?
Nghĩ tới đây, Mạnh Chu cũng không để ý xe ngựa đã dừng hẳn hay không, lập tức vịn tay Lục Yêu vội vã nhảy xuống xe, chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào, may mắn vịn được bánh xe.
Tần Kha bước nhanh tới, không nói một lời mà ôm Mạnh Chu vào trong ngực thật chặt, đón người về phía mặt trời, giọng nói của hắn giống như nhiễm sắc vàng: "Nương tử, rốt cuộc về nhà."
Nghe một câu này, không biết tại sao, thế nhưng Mạnh Chu khóc, vòng hai tay chắc qua eo của Tần Kha, dùng sức cọ xát lên người hắn, hận không thể đem mình và hắn hợp lại thành một, từ đó bọn họ ai cũng không rời người nào.
Qua hồi lâu, Tần Kha vỗ vỗ đầu của nàng, tiếng cười nhàn nhạt vang lên: "Tốt lắm, nha đầu ngốc, trước tiên chúng ta hãy vào phủ đi, phụ thân mẫu thân vẫn còn ở đại sảnh chờ chúng ta."
Ngày đó bởi vì Mạnh Chu chịu phạt ở lại trong cung, vì vậy lần này trở về phủ thật sự không được xem là vẻ vang mà về, ngược lại có mấy phần ý tứ sỉ nhục. Cho nên từ Tần lão gia cho tới nha hoàn gã sai vặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-do-tien-nhan/2715288/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.