Cuối thu, trời đột nhiên nổi mưa. Đỗ Hành cầm dù từ bên ngoài đi vào giữa cung. Nàng ta nhìn Hoàng Hậu nương nương đứng ở cửa sổ, mưa bụi bắn vào người không chút nào lưu tình. Nàng ta bước lên phía trước đóng cửa sổ, khẽ nói: "Nương nương, sao lại đứng ở trong mưa vậy? Cẩn thận kẻo bị phong hàn." Nói rồi kêu cung nữ đem khăn tới, sau đó lại phân phó hạ nhân chuẩn bị trà gừng.
Hoàng Hậu nhìn nàng ta một cái, nụ cười rất hờ hững: "Bổn cung chính là muốn thử xem ngày đó Hoàng thượng làm sao đứng được ở trong mưa, nhưng đứng một lúc lâu liền cảm thấy... thực sự rất lạnh." Bỗng nhiên con mắt bà bắt đầu sáng quắc lên, nhìn về phía cửa giống như đang nhìn người nào đó: "Đỗ Hành, ngươi nói xem, vị ở lãnh cung kia rốt cuộc có gì tốt, vì sao có người đối với nàng ta nhớ mãi không quên!"
Đỗ Hành than tiếc, Chu Uyển Nghi ở lãnh cũng đã nhiều năm như vậy, hậu cung đều cho rằng Hoàng thượng đã quên mất nàng ta nhưng không ngờ lần này vì nàng ta bị bệnh nặng, Hoàng thượng lại đứng cả đêm ở bên ngoài lãnh cung, còn bị phong hàn. Bộ dạng lưu luyến si mê như vậy thực sự khiến cho người ta trở tay không kịp. Mặc dù năm đó Chu đại nhân tham ô khoản tiền lớn làm liên lụy chín họ, Hoàng thượng cũng bị khắp nơi gây áp lực nhưng lại chỉ đày nàng ta vào lãnh cung, hôm nay lại lần nữa đi vào lãnh cung, khó bảo đảm sẽ không để cho nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-do-tien-nhan/2715283/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.