Mạnh Chu cảm thấy mí mắt như có hạt bụi dính vào cho nên chớp mắt thêm hai cái. Trong lúc hai con mắt đang mở ra rồi lại nhắm vào, nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Kha... trông có vẻ đứng đắn nhưng thực ra là cười xấu xa. Nàng ngay lập tức ổn định tinh thần: "Hải đường nở cuối mùa xuân, mỗi ngày hoa rơi giục giã. Hải đường vốn sinh sôi nảy nở vào mùa xuân, bây giờ đã cuối hè đầu thu mà vẫn còn có thể thấy hoa nở rực rỡ thực sự không dễ dàng. Vả lại hoa nở từ cuống, lại càng khó gặp trên đời. Lẽ nào Tần nhị công tử cũng bởi vì tìm kiếm thứ ấy mà dừng chân ở chỗ này?"
Tần Kha mỉm cười, Mạnh Chu khéo léo nói một lúc lại né tránh được câu chuyện của mình, nhưng chỉ có điều hôm nay làm sao có thể buông tha cho nàng. Kết quả là vươn tay ra: "Tiểu thư chớ động đậy, trên mi mắt có con sâu nhỏ."
Sâu trong bụi hoa cũng không phải hiếm thấy, thảo nào vừa rồi Mạnh Chu cảm thấy mí mắt dính thứ gì đó, hóa ra là sâu. Nghĩ đến thứ này, nàng cũng chỉ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Cảm thấy tay của Tần Kha chạm đến gương mặt mình, trong lòng Mạnh Chu khẽ rúng động, vội vàng hỏi: "Công tử dùng khăn đi, cẩn thận sâu nhỏ làm bẩn tay."
Nụ cười của Tần Kha đã không có cách nào che giấu nữa: "Không sao."
Mặt của Mạnh Chu làm gì có con sâu nào, chẳng qua là vừa rồi từ trên mặt mình rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-do-tien-nhan/2715205/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.