Trong rừng sâu phía Thành Nam có một khu nghĩa địa, là nơi ở của quỷ hồn lớn nhỏ trong kinh thành, mà nơi cư trú của Như Ngọc cũng không phải là ở đây. Nàng không nhớ ra được chuyện của chính mình khi còn sống, chuyện khi mới bắt đầu thành quỷ cũng không có gì ấn tượng rồi, nàng đã từng bay vòng quanh nhìn từng nấm mồ, vẫn không tìm được tên của nàng. Nàng biết có thể nàng chính là thứ gọi là cô hồn dã quỷ rồi, cũng may người gặp cái tình huống này cũng không chỉ có mình nàng, nàng khó chịu nhưng về sau đã cảm thấy không có gì to tát lắm. Hiện giờ nàng cư trú ở cây hòe lớn gần một gian phòng cũ bỏ hoang tại Thành Nam, bên cạnh ngõ nhỏ ít người qua lại, rất nhiều cô hồn như nàng đều cư trú ở bên trong, đám tiểu quỷ nhỏ bọn họ tự nhiên không có giường cao gối mềm, vì tránh ánh mặt trời vào ban ngày, đại đa số chọn núp trong xoong chảo chum vại vứt đi làm nơi ở.
Cái bình mà Như Ngọc ở là do Phượng Nhi cướp về cho nàng. Ngày đó nàng mới đến, không có chỗ có thể ẩn thân, vất vả tìm cái bình vô chủ lại bị hai người đàn bà đanh đá đoạt đi. Nàng nhát gan không dám tranh đoạt với các nàng ấy, nhờ quen biết Phượng Nhi – cô nương đanh đá nhanh mồm nhanh miệng kia, mới đoạt lại được chỗ ở từ hai người đàn bà chanh chua kia.
Bắt đầu từ đó nàng có nhà cũng có bằng hữu rồi, đi dạo trò chuyện trên trời dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-do-ha-luu/98872/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.