“Thần Nhi!”
Tống nhị nương tử khóc sướt mướt, vội vàng đi tới đỡ con trai, Thẩm Thiên cũng làm bộ làm tịch cùng tiểu thiếp của Tống Thần đi qua đỡ hắn ta.
Nhìn thấy vết thương trên người hai người họ, Tống nhị nương tử suýt chút nữa thì khóc ngất đi, Tống lão phu nhân thì lại đau lòng liên tục trừng mắt nhìn Tống đại nương tử.
Mấy người này hình như sẽ không bao giờ ý thức được lỗi sai của mình, luôn luôn oán trách người khác.
Đợi khi Khương Quán rửa mặt xong rồi chậm rãi quay về đã trông thấy cảnh người nhà họ Tống đang đùn đẩy cho nhau, oán trách lẫn nhau.
Nàng làm như không nhìn thấy, lại thành thạo bắc nồi lên, ném vài thứ vào trong đống lửa rồi lại bỏ thêm ít rau dại vào trong nồi.
Bên kia, Tống nhị nương tử kiểm tra vết thương cho chồng và con trai bằng đôi bàn tay run rẩy, hai mắt đã khóc đến sắp sưng vù cả lên: “Phải làm thế nào bây giờ? Ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng không mua được thuốc.”
Thẩm Thiên đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Nương, trước đó ta từng thấy Cửu Trì đắp thuốc cho đại ca, nói không chừng là Khương Quán đi mua đấy.”
Tống lão phu nhân và Tống nhị nương tử lập tức đứng hình, hai người đồng thời nghĩ đến cái đêm mà Tống Cửu Uyên phát sốt kia, Tống đại nương tử đã cầu xin bọn họ thế nào.
Đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ ghi thù cả thôi, sợ là họ sẽ không bằng lòng đâu.
“Nương, tướng công và cha đều đã thành ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xet-nha-luu-day-ta-don-sach-kho-ke-dich-di-chay-nan/3849826/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.