Cũng không biết tại sao mà hắn lại vô cùng không muốn nàng hiểu lầm mình, vừa rồi chỉ đơn thuần là rụt tay mình lại theo thói quen mà thôi, chứ cũng không có ý gì khác.
“Không có thì tốt.”
Khương Quán hừ nhẹ một tiếng, lại nhét thêm hai quả trứng cút cho Tống đại nương tử, về phần Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly…
Xin lỗi nhé, không có, Khương Quán nàng là người thù rất dai, dù sao bây giờ cũng không chết đói được.
Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly đưa mắt nhìn nhau, hai người chỉ dám oán trách chứ không dám nói, dù sao thì thứ này cũng là của Khương Quán, nàng có quyền lợi sắp xếp.
Còn nữa, nếu cãi nhau ở đây, sợ là mẹ và đại ca cũng không ăn được nữa, cơ thể mẹ đã yếu ớt, đại ca còn đang bị thương, quả thật cần phải bồi bổ.
Khương Quán cũng dự liệu được một điểm này cho nên mới đâm vào tim hai người này một cách quang minh chính đại như vậy, ăn được đồ ngon đúng là sung sướng.
Tuy rằng Tống đại nương tử thương hai đứa con nhưng nghĩ đến cái thứ không bớt lo được như Tống Cửu Ly này ngay cả một lời xin lỗi cũng không biết, vì thế đành nhịn đau không nhìn bọn họ nữa, một miếng một quả trứng cút ăn cho xong.
Sắc trời dần tối, Thẩm Thiên cách đó không xa mang vẻ mặt u ám, tuy rằng đã mua về không ít vật tư nhưng thứ rỗng ruột cũng chỉ có mỗi túi tiền của nàng ta.
Mắt thấy bạc mà cha mẹ tặng cho mình chỉ còn lại non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xet-nha-luu-day-ta-don-sach-kho-ke-dich-di-chay-nan/3849822/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.