Buổi trưa ở căn tin.
Một bóng người xinh đẹp ngồi xuống cạnh Lục Hiểu Lam.
“Này, tối đó cậu có say không?”
Lục Hiểu Lam đang ăn cơm, động tác hơi khựng lại, vẻ mặt không cảm xúc.
“Không có”
Cô không thể nào nói mình say bất tỉnh nhân sự được người khác mang về cũng không hay biết được.
Lưu Hinh Nhi hồ nghi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là tâm tình cô không tốt mà thôi.
“Mộng Đình, Chỉ Nhược hẹn tối nay cùng đi ăn đấy”
Lục Hiểu Lam vẫn không ngẩn đầu lên, tiếp tục ăn.
“Tớ biết rồi”
Đang chuẩn bị vào lớp Lục Hiểu Lam bị người khác chặn lại, cô nhìn người đó khoé môi cong lên đầy trào phúng.
“Chu tiểu thư hóa ra còn biết đi học, tôi còn tưởng rằng cô trốn biệt tăm không dám gặp người cơ đấy.”
Chu Diễm Tinh hơi chột dạ, lần đó bỗng dưng hành sự nông nổi, đến khi trở về nhà lại bị Chu Bửu Nghị mắng cho một trận.
“Ông ngoại… đã khỏe chưa?”
Lục Hiểu Lam đột nhiên bật cười.
“Cô gọi nhầm rồi, phải gọi là ông cụ Lục, hoặc là Lục gia gia”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì ông ngoại tôi họ Lục mà… mẹ Chu tiểu thư họ Lý thì phải”
Chu Diễm Tinh siết chặt nắm tay, tại sao cô ta đã cố gắng như vậy nhưng Lục Bỉnh Quý lại không công nhận, xem cô ta là cháu ngoại trên danh nghĩa cũng được mà.
Họ Chu thật ra không là cái thá gì cả, vì mọi thứ Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-vo-nhu-mang/3595362/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.