Nam Án mang tâm trạng thấp thỏm đến tận khi quay trở lại thành Nam Dương. Cảm giác vừa ngồi trên lưng ngựa vừa kéo cung bắn vào lều của địch giờ vẫn lưu lại chút tê tê nơi vỏ não của cậu. Rắn được quân Trung Chiếu sử dụng là rắn đuôi chuông. Hiện nay thì vẫn chưa có thuốc giải độc cho nọc của loại rắn này, vì thế thuần hoá được rắn độc cư nhiên là thế mạnh của quân Trung Chiếu. Dẫu có ra sao thì Nam Án cũng đã góp một phần chiến thắng cho trận đánh này.
Những suy nghĩ dày đặc và chồng chéo cứ thế xâm chiếm lấy tâm trí của cậu. Chân cậu cứ mềm nhũn, vô thức bước theo Cẩn Duật về tới thư phòng, thành phủ thành Nam Dương vốn sắp xếp cho cậu một phòng riêng, nhưng Cẩn Duật đã tự tiện dọn hết đồ của cậu sang phòng mình.
Vừa đến thư phòng, Nam Án chưa kịp định hình được cảnh vật xung quanh thì cánh tay to khỏe của Cẩn Duật đã khoá chặt cậu xuống giường. Một tay hắn vắt chéo tay cậu lên đầu giường, một tay hắn xiết lấy cổ cậu.
- Ai cho ngươi được phép tự tiện rời khỏi thành như thế hả?!
- N-nô, chủ nhân... là nô không kiềm chế được bản thân... nô, chủ nhân, nô biết tội...
- Ngươi...
Chẳng hiểu sao lúc này sống mũi cậu cay cay, nước mắt cứ thế vô thức trào ra. Cẩn Duật bóp mạnh má cậu, Nam Án dù đau cũng không dám kêu la dù chỉ một tiếng, tiếng nấc cứ nghẹn mãi trong cổ. Cẩn Duật đối với đôi mắt ướt nhoè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.