Thế mà nhanh thật, đã hơn 1 tuần kể từ khi rời thành Nam Dương. Hiện tại họ đang dừng chân ở khu rừng Khởi Nguyên, cũng đã cách xa phủ tổng đốc lắm rồi. Trời khuya đâm ra lại mát mẻ, nơi này thoáng đãng dễ chịu hơn nhiều so với trong thành trì.
- Bên kia hình như có tiếng thác. Nô có thể qua đó tẩy trần được không thưa chủ nhân?
Nhìn đôi mắt long lanh háo hức của cậu hắn cũng không nỡ từ chối. Ân Điển với đám lính thì đang ngồi nhóm lửa nướng thịt nấu cơm. Đằng đó xem chừng đói lắm rồi. Cẩn Duật phẩy tay.
- Đi cẩn thận đó, chốc ta qua đó cùng ngươi.
Nam Án được chấp thuận thì mừng lắm, cứ lon ta lon ton chạy ra suối, trên miệng còn ngân nga câu hát mãi.
Bữa tối trôi qua nhanh gọn và ảm đạm, thấy cậu vẫn mãi chưa quay lại, Cần Duật lo lắng liền chạy ra suối xem sao. Nhưng đập vào mắt hắn lại là một thiếu niên mang làn da trắng như bạch ngọc, mặc nửa kín nửa hở nằm dài người trên mỏm đá. Phía trước không cài áo còn lộ ra một khoảng ngực trần nõn nà. Đôi mắt xanh thoáng như mơ màng, hai bên gò má đỏ hồng trông càng lẳng lơ, lả lướt. Trong không khí hắn ngửi thấy mùi rượu.
- Ngươi trốn ta ra đây mua rượu uống sao?
Cẩn Duật tiến lại, cởi ngoại y dần dìm người xuống nước. Dòng suối mát lạnh khiến đầu óc hắn dễ chịu hẳn ra. Cư nhiên thế nào nhìn nam nhân trước mắt say rượu trong cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921822/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.