Chương trước
Chương sau
Lúc Tô Yên còn hôn mê, Giang Cảnh Xuyên và ba mẹ Giang vẫn canh chừng trái phải.

Ba mẹ Tô tất nhiên là rất vui mừng khi có hai đứa cháu ngoại trai, nhưng mà vẫn lo lắng cho con gái, nhìn Giang Cảnh Xuyên một bước cũng không rời, hai vợ chồng đều cảm thấy rất vui, nếu như Giang Cảnh Xuyên chỉ lo cho đứa nhỏ, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái.

Ông bà nội Giang cũng muốn chờ Tô Yên tỉnh lại, nưng mà bất đắc dĩ là tuổi tác đã cao, lúc trước khẩn trương chờ đợi thật lâu, lúc này có cố gắng cũng không còn sức, sau khi nhìn Tô Yên và hai đứa cháu, đã bị ba Giang đưa về nhà.

Tô Yên hôn mê mấy tiếng đồng hồ, ba mẹ Tô trên đường đi ăn cơm trở về, thuận tiện nhìn hai đứa cháu ngoại mập mạp, khi trở về vô cùng vui vẻ, nói với Giang Cảnh Xuyên: "Tiểu Giang, con đi xem hai đứa bé đi? Bộ dáng rất đáng yêu."

Bây giờ tâm tình Giang Cảnh Xuyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ việc nghĩ tới một đứa con gái cũng không có cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng giống như anh nói với Tô Yên, anh cũng thương con trai, người cha tiêu chuẩn chưa rời khỏi phòng bệnh dù chỉ một bước, nghe nói như thế không khỏi tò mò hỏi: "Thật không? Không phải trẻ em mới sinh đều có nhiều nếp nhăn sao?"

"Hai thằng nhóc này không có nhiều nếp nhăn, phỏng chừng qua vài ngày liền nảy nở, chỉ sợ là trắng trắng mềm mềm." Ba Tô có vẻ vô cùng hưng phấn, ông chỉ có một đứa con gái là Tô Yên, hiện tại con gái một lần sinh hai đứa cháu trai, nói ra vô cùng có mặt mũi. Chớ nói chi hai đứa cháu trai còn vô cùng đáng yêu.

Vừa nghe là hai đứa con trai, tâm tình của Giang Cảnh Xuyên cũng không quá cao hứng ".....  Chờ Tiểu Yên tỉnh, con và em ấy cùng đi xem."

Đến buổi tối Tô Yên rốt cục cũng tỉnh lại, cơ sở vật chất ở bẹnh viện rất tân tiến, dù sao cũng mổ một dao ở bụng, Tô Yên tỉnh dậy liền cảm thấy đau đớn, bệnh viện bên này xử lí rất tốt, cũng không quá khó để chịu đựng.

Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô kích động hỏi: "Em tỉnh? Cảm thấy thế naog? Có khỏe không? Có đau hay không?"

Ba mẹ Tô nhìn thấy cảnh này, biết hai vợ chồng này còn phải anh anh em em một hồi lâu, bọn họ cũng không muốn ở trong này làm bóng đèn, liếc nhìn nhau cùng rời khỏi phòng bệnh.

Tô Yên mếu máo: "Đau, đau chết đi được."

Cô bây giờ cũng không muốn giả bộ khoan dung rộng lượng chịu đựng bao dung, sinh con có thể không đau sao? Tuy rằng lúc mổ đã tiêm thuốc tê, nhưng mà sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy đau.

Sinh con không phải là chuyện của riêng cô, nhất định phải để Giang Cảnh Xuyên biết cô đau mới được.

Bằng không anh còn tưởng sinh con là chuyện nhỏ.

Giang Cảnh Xuyên vội vàng hôn môi cô, đau lòng không thôi, "Không sinh, sau này không sinh nữa."

Mặc dù rất muốn có con gái, nhưng nhìn bộ dạng này của vợ yêu, anh nghĩ sau này không sinh, thật sự không sinh.

Tô Yên lúc này mới nhớ ra, hỏi: "Là con trai hay con gái?"

"Là hai thằng nhóc thúi." Giang Cảnh Xuyên ghét bỏ mắng một tiếng: " Anh đã nói con trai nghịch ngợm, bằng không sao có thể ép buộc em như thế? Chờ bọn chúng trước thành anh cho bọn chúng đẹp mặt."

Tô Yên liếc mắt trừng anh một cái, đáng tiếc lúc này không thể dùng sức, bằng không thế nào cũng phải đánh anh một chút, "Anh dám."

Giang Cảnh Xuyên không để ý lắm cười cười, chờ hai thằng nhóc thúi lớn lên liền lén lúc giáo huấn bọn chúng:)

Lúc trước lựa chọn sinh mổ bác sĩ đã nói qua, tốt nhất trong vòng hai năm không sinh con tiếp, bởi vì thời gian quá ngắn, vết mổ ở thành tử cung lạnh lại chưa tốt, cho nên qua hai năm mới mang thai lần nữa tương đối an toàn.

Tô Yên nghe nói là hai đứa con trai, không thể nói rõ có bao nhiêu thất vọng, nhưng cuộc sống quá mĩ mãn, nên ước muốn càng được trọn vẹn hơn, có trai có gái là tốt nhất.

Cô vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái, nghĩ đến đây đã nói: "Ông xã, hai năm sau hoặc vài năm nữa chúng ta liền sinh thêm một đứa nữa đi, em cũng muốn có một đứa con gái."

Giang Cảnh Xuyên hiện tại rất sợ nghe Tô Yên nói những lời này, vội vàng che miệng cô,: "Ừm...  . Sau này hãy nói, hiện tại không cần nghĩ tới."

Anh cũng muốn có một đứa con gái, nằm mơ cũng muốn, chẳng qua là lúc nhìn thấy cô sinh con thống khổ như vậy trong lòng liền cảm thấy như sống sót sau tai nạn, so với con gái, cô quan trọng hơn, anh không muốn cô lại trải qua thống khổ như vậy.

Tô Yên cũng đã làm tốt tư tưởng chịu đựng vất vả trong một tháng.

Dù sao trước đó cô cũng chỉ biết, trong lúc ở cữ không thể gói đầu, nếu như là mùa đông thì thật tốt, bây giờ là mùa hè, cho dù cả ngày ở trong phòng có máy lạnh, nhưng mà vẫn rất không thoải mái, nào biết vô luận là bà Giang và mẹ Giang cũng không có yêu cầu cô không thể tắm rửa gội đầu, chỉ nói muốn hạn chế hết sức, sau đó rà soát tất cả các biện pháp bảo vệ, nói tóm lại, một tháng này Tô Yên trôi qua vẫn rất thoải mái.

Gia đình có hai đứa xon trai, sữa mẹ hoàn toàn không đủ dùng, mẹ Giang và Tô Yên lại không nghĩ đến chuyện thuê bảo mẫu, cho nên hai đứa nhỏ thay phiên nhau bú, mẹ Giang lo lắng chu đáo mười phần, bất kể là Tô Yên hai là hai đứa nhỏ đều chăm sóc rất tốt, ra tháng Tô Yên nhìn thấy làn da mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa khôi phục lại được thân hình lúc trước, bất quá cũng mượt mà hơn một chút.

Hôm nay lúc Giang Cảnh Xuyên tan ca về, việc đầu tiên chính là đi lên lầu xem vợ, vừa vào phòng, liền nhìn thấy mẹ con ba người ngồi ở trên giường lớn chơi đùa,  không biết có bao nhiêu vui vẻ.

Hai đứa bé trắng trẻo mập mạp mặc yếm Tô Yên may, xem ra là rất vui vẻ.

Đôi bàn chân nhìn đặc biệt rõ ràng, trên người lại ngào ngạc mùi sữa.

Cánh tay và đùi còn có nếp nhăn, đặc biệt hai cánh tay giống như ngó sen, ngấn khúc ngấn khúc.

Mặc dù là trẻ sinh đôi, nhưng diện mạo lại không quá giống nhau, Giang Cảnh Xuyên mỗi lần nhìn hai đứa con trai cảm thấy vô cùng thất bại, vì sao? Bởi vì tên tự không do anh đặc, tên gọi ở nhà càng không đến lượt anh.

Tên tự do ông nội Giang giành đặt trước, đứa lớn gọi Giang Nhất Thần, đứa nhỏ gọi Giang Nhất Trạch.

Đối với hai cái tên này Giang Cảnh Xuyên không có ý kiến gì, bởi vì tên anh là do ông nội đặt.

Tên gọi ở nhà lại bị ba Giang giành lấy, nếu như kỹ năng của ba Giang bằng một nửa của ông nội Giang, Giang Cảnh Xuyên không  nói cái gì, cũng sẽ không có ý kiến, nhưng mà ba Giang đặt tên quỷ quái gì vậy? Đứa lớn kêu Đại Bảo, đứa nhỏ kêu Nhị Bảo, Bảo trong bảo khố?

Ba Giang còn rất đúng tình hợp lý nói, ông bà ta thương nói, tên xấu dễ nuôi, Đại Bảo Nhị Bảo hay như vậy mà, cũng dễ phân biệt, người khác vừa nghe là biết hai anh em.

Giang Cảnh Xuyên rất muốn lật bàn mặc kệ, đây là tên quỷ gì? Cùng Cẩu Thùa Cẩu Đản trước kia có gì khác nhau?

Được rồi, Đại Bảo, Nhị Bảo so ra còn hay hơn Cẩu Thừa, Cẩu Đản.

Nhưng mà sự thật chứng minh, hai đứa nhỉ rất thích tên gọi ở nhà này, ít nhất bây giờ kêu một tiếng Đại Bảo, Nhị Bảo, hai thằng nhóc thúi liền biết là gọi nó.

Ba Giang đắc ý đến độ muốn bay lên trời, suốt ngày khoe khoang với mấy ông bạn thân, nói mấy đứa cháu nội của ông thân thiết với ông, hơn nữa  lại còn thông minh nhiệt tình, vừa nhìn chính là củ cải đường.

Nhị Bảo có vẻ bám người, mặc kệ là ai ôm nhóc, nhóc cũng không cự tuyệt, Đại Bảo thì không như vậy, nhóc chỉ bám theo Tô Yên thôi, những người khác bình thường nhóc đều lười nhìn tới.

Không đúng, Đại Bảo, Nhị Bảo nhìn thấy cha phản ứng cũng rất khác, Đại Bảo khinh thường liếc,ắt nhìn, chỉ liều mạng nhào vào lòng Tô Yên đòi ôm, Nhị Bảo thì không ngừng kêu a a a, đây là nhóc muốn Giang Cảnh Xuyên ôm hôn nhóc, sờ sờ đầu của nhóc.

Bất đắc dĩ Giang Cảnh Xuyên trực tiếp theo nhẹ hai đứa con, ôm Tô Yên lại gần một chút, dưới cái nhìn của Đại Bảo, công khai hôn Tô Yên vài cái.

Đại Bảo còn nhỏ, không biết anh mắt của cha là khiêu khích.

Nhị Bảo vẫn còn kêu, hai đứa nhóc có một ưu điểm, đó chính là rất ít khóc, cho dù cha không ôm theo ý mình, Nhị bảo cũng không có bỏ cuộc, cũng không có dấu hiệu muốn khóc, vẫn như cũ dai dẳng đòi ôm.

"Anh bế con đi." Tô Yên không nhìn được, lên tiếng nhắc nhở.

Giang Cảnh Xuyên mới rửa tay xong, vừa nghe vợ yêu lên tiếng, không tình nguyện nhanh chóng ôm lấy Nhị Bảo, liên tục quay vài vòng, Nhị Bảo lúc này mới vừa lòng.

Hai đứa nhỏ rất biết điều, cũng không nháo loạn, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đặt bọn nhỏ vào trong nôi, bọn nhóc liền ngoan ngoãn nằm song song, thường thường i a vài tiếng, coi như là anh em đang tiếng hành trò chuyện thân mật.

Kỳ thật Tô Yên cũng không cần tốn quá nhiều tâm trí để chăm sóc hai đứa nhỏ ở phương diện này, dù sao trong nhà này cũng có vài người giúp việc phụ trách chăm sóc bọn nhỏ, nhưng mà cô luôn nghĩ ban ngày bồi bọn nhỏ nhiều hơn, ít nhất cũng để cho bọn nhỏ biết ai là mẹ chúng?

Chăm sóc hai đứa nhỏ kỳ thật rất mệt, này không, Tô Yên bắt đầu xoa xoa thắt lưng.

Giang Cảnh Xuyên đở cô nằm lên giường, cũng bỏ giày leo lên giường, giúp cô mát xa, hai người câu được câu không trò chuyện, "Ngày kia là đầy tháng con, khẳng định đến lúc đó rất náo nhiệt."

"Thật ra ý của anh là, thân thích trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm là được, chính là cha không đồng ý, đến lúc đó em cũng bận." Giang Cảnh Xuyên từ nhỏ đến lớn không thích các loại yến tiệc như này, đặc biệt là sinh nhật, cơ hồ khiến anh phiền nhất, người lớn trong nhà nói muốn giúp anh là một bữa tiệc sinh nhật, không thành vấn đề, anh mời bạn tốt đến nhà ăn bánh ngọt ăn cơm, nào biết đâu yến tiệc lại là một đám nhân vật anh không quen.

Những đại nhân vật đó mang theo lễ vật sang quý, Giang Cảnh Xuyên càng yêu thích thiệp chúc mừng do bạn bè làm.

Anh khi đó liền thề, về sau anh sinh con sinh nhật của con đều dựa vào ý thích của bọn nhỏ mà làm, tuyệt đối không mời người khác.

Tô Yên buồn bực cười một tiếng, "Em có thể hiểu được ý của cha, anh nghĩ lại một chút xem, đây cũng không phải là chuyện khác, là tiệc đầy tháng của các cháu, trong lòng cha khẳng định là rất vui vẻ, người già có rất ít cách để biểu đạt niềm vui và sự yêu thích, bọn họ cảm thấy càng làm phô trương càng biểu hiện sự yêu thích rất lớn, còn nữa, em có chỗ nào mà bận rộn, còn không phải đều do mẹ xử lý?"

Từ khi bắt đầu tiệc đầy tháng của bọn nhỏ, người trong nhà cũng không có để người ở  cử như cô quan tâm, cho nên từ đầu tới đuôi, trong ngoài đều do mẹ Giang lo liệu.

Vợ đã nói như vậy, Giang Cảnh Xuyên tự nhiên cũng không nói cái gì nữa, "Cha thật là có ý tứ, ngày hôm qua tự mình đến công ty phát hồng bao, cho là anh không có lên diễn đàn công ty đúng không, còn có người đăng lên diễn đàn nói là ông chủ cũ tốt hơn nhiều, nghĩ là nặc danh thì anh không tra ra được địa chỉ IP hả?"

Tô Yên cũng biết, Giang Cảnh Xuyên là một người lòng dạ đặc biệt hẹp hòi, nếu ai làm cho anh không vui, anh có thể nhớ cả đời.

"Anh chẳng lẽ còn không cho người ta nói lên tiếng lòng?" Tô Yên cũng có thể lý giải nhóm nhân viên công ty thích nói đùa, đói với hộ mà nói, ai cho họ tiền lương thì người đó tốt, ai tặng bao lì xì cho bọn họ thì người đó tốt hơn, chính là thành thật như vậy.

"Em không biết đó thôi, bởi vì cha làm lớn như vậy gây cho anh không ít phiền phức, hận không thể cho toàn bộ thế giới biết ông ấy là ông nội, ông nội của hai thằng nhóc, hiện tại tất cả các báo trên mạng đều đưa tin tức này." Nhà họ Giang dù sao cũng là đại gia tọc ở thành phố A, hơn nữa ngoại hình của Giang Canhhr Xuyên hoàn toàn có thể so sánh với nam minh tinh, lúc trước anh và Tô Yên kết hôn, anh hai ba ngày đều xuất hiện trên các blog, hiện tại Giang phu nhân sinh hai đứa nhóc, theo địa vị của nhà họ Giang, vẫn có thể chiếm cứ một góc tin tức.

Ba Giang thật sự là rất cao hứng, trước kia một tháng có khi Tô Yên còn không nhìn thấy ông một lần, bây giờ thì hầu như ngày nào cũng nhìn thấy ông.

Này không, hai vợ chồng vừa nói chuyện phiếm một chút, dì Vương đã lên tới, bà gõ cửa đi vào, nói với Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, ba mẹ Giang tới.

Tô Yên ôm Đại Bảo, Giang Cảnh Xuyên ôm Nhị Bảo, hai người đi xuống cầu thang thì nhìn thấy ba mẹ Giang đã ngồi trong phòng khách.

Bởi vì ba Giang mỗi ngày đều đến, cho nên Đại Bảo và Nhị bảo vẫn còn nhận ra ông.

Ba Giang cầm trong tay đồ chơi mới mua, đi đến trước mặt hai cục cưng bé nhỏ, cười nói: "Ông nội lại mua đồ chơi cho các cháu, có thích hay không?"

Đại Bảo là cao lãnh, không nhúc nhích, trên mặt không có biểu tình gì. Bây giờ đã có thể nhìn ra, tổng giám đốc bá đạo Đại Bảo đối với món đồ chơi không có một tí hứng thú nào.

Nhị Bảo vẫn rất thích ba Giang, vung cánh tay đòi ôm.

"Ôi, tâm can bảo bối!" Ba Giang ôm lấy Nhị Bảo, hôn lên khuôn mặt non mềm của nhóc, chọc cho Nhị Bảo cười khanh khách không ngừng.

Mẹ Giang đi qua ôm lấy Đại Bảo, ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy lo lắng, cảm thấy Đại Bảo quá lạnh lùng, không khóc không nháo, ngoại trừ Tô Yên thì không quan tâm ai cả, cũng đã dẫn nhóc đi bác sĩ, bác sĩ nói đứa nhỏ này không có vấn đề gì, rất tốt.

Tất cả mọi người thế mới biết, tổng giám đốc bá đạo Đại Bảo là lười để ý đến nhóm người phàm bọn họ.

"Tiểu Yên, lễ phục đưa đến con vừa lòng không?" Mẹ Giang ôm lấy Đại Bảo không để ý tới người khác ngồi một bên, nhớ tới chính sự, bây giờ mới hổ.

Tô Yên đoạn thời gian trước không có đi ra ngoài mua sắm, mẹ Giang cho người đưa đến không ít tạp chí kêu cô lựa chọn, cuối cùng Tô Yên chọn một mẫu váy màu hồng thiết kế không tệ, mặt tôn lên màu da, cô so với trước khi mang thai béo lên gần 10 cân, cô vốn thiên về dàng hơi gầy, hiện tại nhìn cũng không thấy béo.

"Rất vừa người, cám ơn mẹ ~" người mẹ chồng ở phương diện này, mẹ Giang có thể nói là đạt max điểm, rất nhiều chuyện Tô Yên còn chưa nghĩ tới, bà điều nghĩ đến đầu tiên, hơn nữa sẽ giúp cô xử lý tốt.

Thời điể ở cữ, mẹ Giang lo Tô Yên có chút không thích ứng, cố ý bảo Giang Cảnh Xuyên mời mẹ Giang đến ở một thời gian.

Mẹ Tô sau khi biết được, không chỉ một lần dặn dò Tô Yên, phải hiếu thuận với mẹ chồng.

"Cái yếm này mặt rất đẹp."Ba Giang niết niết cằm Nhị Bảo, thuận miệng nói.

Thời điểm mặc vào cho hai đứa nhỏ, ba mẹ Giang tưởng là mua ở bên ngoài, sau khi biết là Tô Yên may, ba Giang cảm thấy tam sinh mới mẻ.

Lúc trước trong lòng hai vợ chồng thì Tô Yên là một cô gái có hình tượng nũng nịu, trăm triệu lần khoong nghĩ tới cô cư nhiên có thể may yếm, không thể không nói là, cảm giác của ba Giang đối với Tô Yên rất tốt, hiện tại cùng bạn bè ở một chỗ cũng không ngại khoe khoangToo Yên một chút.

Ba Giang cảm thấy phi thường đắc ý, ban ông có một đứa con dâu là hào môn thế gia, tính tình không phải là kém bình thường, con trai của bạn ông cũng không quản được cô ta, chỉ có thể tùy ý cô ta làm gì thì làm. Tô yên thì không như vậy, tuy rằng nói gia thế có hơi kém, nhưng mà cô dịu dàng chăm sóc còn rất hiếu thuận, chớ nói chi còn sinh cho nhà họ Giang hai đứa cháu trai, khiến cho đám bạn tốt của ông hâm mộ không thôi.

"Vậy ngày mai liền mặc đi." Ba Giang dứt khoát nói, còn quần áo nào so với yếm hồng đáng yêu hơn nữa? hai đứa nhóc béo tròn mặc vào đăc biệt vui mừng, còn mang vòng tay, vòng chân đều làm bằng bạc, rất giống mấy đứa nhóc trong tranh  chúc phúc ngày Tết.

Mấy đứa nhóc mới sinh ra không lâu chỉ cần trắng béo người lớn ai cũng thích.

Tô Yên trong lòng rất vui, cha mẹ chồng đều nhìn nhận tay nghề của mình.

Thời điểm ăn cơm chiều, ba Giang mới nhớ tới chuyện đại sự, liền mở miệng nói: " Ba trên danh nghĩa có một mảnh đất, diện tích không qua lớn cũng không quá nhỏ, ba với mẹ con đã thương lượng qua, chúng ta đầu tư một ít tiền xây công viên trò chơi tư nhân cho Đại Bảo, Nhị Bảo, các con cảm thấy thế nào?"

Phản ứng đầu tiên của Giang Cảnh Xuyên là phản đối, anh lắc đầu nói: "Này coi như xong, không có lời."

Nếu như là con gái của anh, anh giơ hai tay tán thành:)

Con trai coi như xong:)

Ba Giang buông đũa xuống, ffapaj bàn một cái: "Con đang nói cái gì vậy? Không có lời? Như thế nào là không có lời?"

Dùng cho cháu của ông đều có lời đều đáng giá (╯‵□′)╯︵┻━┻

Giang Cảnh Xuyên mặt không đổi sắc nói: "Nếu là công viên trò chơi tư nhân, có phải hay không về sau chỉ cho bọn nhóc chơi? Cho dù ngẫu nhiên có vài ba đứa bạn chơi với nhau, cũng không tránh khỏi có chút cô đơn, muốn duy trì một công viên trò chơi tốn bao nhiêu tiền, còn không bằng dùng sô tiền này vào việc giáo dục bọn nhóc, con cho rằng như vậy rất tốt, nếu về sau bọn nó muốn đi công viên trò chơi chơi, đi đến nơi có nhiều loại hình trò chơi là được rồi, nơi đó có nhiều bạn bè nhỏ."

Cho dù có tiền cũng không phải dùng như vậy, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy số tiền này còn không bằng dùng vào việc giáo dục, như vậy đối với bọn nhỏ mới là tốt nhất.

Cũng không phải là không mang bọn nhỏ đi chơi, nhưng anh càng biết rõ hơn, biết cách sóng như thế nào là phù hợp để bồi dưỡng tam quan đúng đắn cho bọn nhỏ.

Tô yên ở một bên làm cảnh, không hé răng, trong lòng cô đồng ý với ý kiến của Giang Cảnh Xuyên, công viên trò chơi tư nhân vừa nghe thì thật thích, nhưng mà cũng cần một số tiền rất lớn để duy trì, bọn nhỏ cũng không phải mỗi ngày đều đến chơi, thật sự là không đáng.

"Cha thích." Ba Giang chống đối Giang Cảnh Xuyên.

Giang Cảnh Xuyên nhíu mày, " Cha, con tin tưởng Đại.... " Không, không! Anh cự tuyệt kêu loại nhủ danh, "Con tin tưởng Nhất Thần và Nhất Trạch sau khi lớn kên càng hi vọng đem công viên trò chơi đổi thành tiền cho bọn chúng."

Ngay từ dầu ba Giang còn chưa kịp phản ứng Nhất Thần và Nhất Trạch là ai, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nét mặt già nua đều đỏ, nhưng xem như là nghe lọt tai, "Chờ ba tự hỏi chúng, tự hỏi ý kiến bọn chúng."

Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên nói rất đúng, dù sao đối với cô mà nói, đối với quà tặng, trực tiếp quy tyanhf tiền cho cô có vẻ tốt.

Mẹ Giang đúng lúc đi ra giải vây, "Hiện tại hai đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi, đây vẫn là lo lắng quá sớm, không bằng bàn về tiệc đầy tháng đi?"

Vốn bị con trai bác bỏ ý kiến, ba Giang còn có chút không yên lòng, ba Giang mạnh mẽ nói: "Lễ vật ngày mai ta tặng cho Đại bảo, Nhị Bảo, tuyệt đối không ai sánh bằng."

Ông nghĩ đến việc dò hỏi xem quà tặng của người khác là gì, ông lại tiếp tục thừa nước đục thả câu.

Nào biết Giang Cảnh Xuyên và mẹ Giang còn có Tô Yên chỉ ừ một tiếng, một đám đều không có ý tứ dò hỏi món quà của ông.

Chờ ba mẹ Giang lưu luyến không rời đi, hai vợ chồng đã mệt không thôi, tắm rửa sạch sẽ lại chạy đến phòng hai ssuaws nhỏ chơi.

Tô Yên lấy tây sờ sờ khuôn mặt béo tròn của Đại bảo, Đại Bảo cư nhiên nể tình a một tiếng, nhếch miệng cười lộ ra lợi đáng yêu.

Hai cục cưng lúc nhỏ rất đặc biệt, ngay cả dì Vương cũng nói, giống mấy đứa nhỏ khác, ban ngày ngủ rất nhiệt tình, buổi tối liều mạng khóc, Đại Bảo và Nhị Bảo lại không giống, ban ngày cũng không có ngủ, đến buổi tối mới ngủ đặc biệt ngọt ngào, trừ bỏ thời điểm cần uống sữa, thời gian khác có gọi cũng không tỉnh.

Giang Cảnh Xuyên không hy vọng Tô Yên ngủ đến nửa đêm còn rời giường cho con bú, cho nên bảo mấy người giúp việc buổi tối cho bọn nhóc uống sữa, ban ngày do Tô Yên tự mình cho bọn nhóc uống sữa mẹ.

Ngay từ đầu bọn nhỏ uống sữa mẹ, cũng rất ghét sữa bột, nhưng sau đó dù ghét bỏ, đói bụng cũng không ăn kiêng, chỉ có thể thành thành thật thật uống sữa, bởi vì Giang Cảnh Xuyên đã ra quy định, bọn nhỏ cho dù có khóc cũng phải cho bọn nhỏ uống sữa, đừng để buổi tối còn ép buộc mẹ.

Đại bảo, Nhị Bảo có khả năng nhận được quyết tâm của ba ba, cho nên cũng không có cáu kỉnh, buổi tối ngoan ngoãn uống sữa.

Dì Vương bí mật nói với Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên người như vậy rất khó tìm, có con nhưng vẫn nghĩ tới vợ, nam nhân như vậy cần phải quý trọng.

"Em cảm thấy Đại Bảo lớn lên giống anh." Tô Yên cẩn thận quan sát ngũ quan của Đại Bảo, đưa ra kết luận, xác thực Đại Bảo lớn lên giống Giang Cảnh Xuyên, đặc biệt thời điểm không có biểu tình gì, Nhị Bảo bộ dáng giống như Tô Yên, mỗi ngày đều vô tâm vô phế vui vẻ.

Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua Đại Bảo, "Rất giống, bất quá anh muốn nói một sự thật bộ dạng anh tốt hơn nhóc này."

"Mặt to." Tô Yên liếc mắt nhìn.

Con trai cô vô cùng đẹp trai! Vô cùng đẹp trai.

Kỳ thật theo tướng mạo của cha mẹ, Đại Bảo, Nhị Bảo về sau tuyệt đối thỏa mãn điều kiện cao phú soái.

Giang Cảnh Xuyên nhìn hai cục cưng béo tròn trắng noãn, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nếu như là con gái, bộ dạng như vậy xinh đẹp biết bao nhiêu.

Nếu các cục cưng biết ba ba đang suy nghĩ gì nhất định là như vầy ——

Đại Bảo::)

Nhị Bảo: tvt!!!

Mặc kệ bình thường Giang Cảnh Xuyên nói yêu thương con gái như thế nào, trong lòng anh vẫn yêu thích hai đứa nhóc con này, trước khi ra khỏi phòng của bọn trẻ anh dịu dàng hôn Đại Bảo, lại hôn Nhị Bảo, nhẹ giọng nói ngủ ngon sau đó mới hài lòng rời đi.

Tô Yên trở lại phòng lập tức bắt đầu chăm sóc da,  trong thời gian mang thai, cô và mẹ Giang có thể nói là mất sức chín trâu hai hổ, tóm lại là tiêu phí như nước vào việc chăm sóc da, trên bụng Tô Yên không có vết rạn da, bởi vì sinh mổ nên để lại motoj vết sẹo nhỏ, lúc trước khi sinh em bé, mẹ Giang có đi hỏi qua, sau này có thể chữa liền sẹo, hoàn toàn không thành vấn đề.

Giang Cảnh Xuyên nằm ở trên giường, tay cảm nhận vết sẹo, trong lòng không biết là tư vị gì, vợ vì sinh con có thể nói là vào sinh ra tử cũng không sai? không chỉ có như vậy, còn thay đổi dáng người, có vết rạn da thậm chí là lưu lại vết sẹo, nếu anh đối với Tô Yên không tốt dù chỉ một chút, anh đều cảm thấy mình so với đi tìm chết còn nhanh hơn.

Cũng may Tô Yên còn trẻ, dáng người khôi phục rất nhanh, trước mắt mặt váy màu hồng, nhìn cũng không giống như phụ nữ đã sinh con.

Tiệc đầy tháng của bọn nhóc đã đến, Giang Tinh Tinh quay về từ nước ngoài, hiện tại mỗi ngày rảnh rỗi đều qua bên đây, mặc kệ Đại Bảo không để ý đến cô, cô cũng ôm bé không buông tay, vào lúc Tô Yên đang trang điểm, Giang Tinh Tinh một tay ôm một đứa ngồi trên sô pha, nhìn kỹ hai đứa cháu, nghĩ đến liền nở một nụ cười.

Thợ trang điểm đang trang điểm cho Tô Yên, cô không tiện xoay người lại, liền thông qua gương nhìn Giang Tinh tInh hơi: "Cười ngây ngô cái gì thế?"

Giang Tinh Tinh hôn mỗi hai đứa nhóc mập mạp mỗi đứa một cái, cười nó với Tô Yên: "Em nói chị đừng la em nha, đúng rồi, còn không được nói cho cha biết, bằng không cha lại đánh em."

"Ừ, em nói đi."

"Chị xem, Đại Bảo đi, nhóc đối với ai cũng đều xa cách, chỉ nhiệt tình với chị, rất giống với tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng trong tiểu thuyết nha? À, quên bổ sung một chút, nhóc không chỉ có bá đạo, có tiền còn có nhan sắc, còn rất chung tình."

Lời này Tô Yên rất thích nghe, mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất giống."

"Còn Nhị bảo, em đã phát hiện, nhóc chỉ thích những người xinh đẹp ôm nhóc, đương nhiên rồi, nữ nhân bộ dạng đẹp hôn nhóc nhóc càng vui vẻ, em đưa ra một kết luận, thằng nhóc này trời sinh nhất định là một người yêu vẻ bên ngoài, đời này phỏng chừng không thay đổi được, về sau không biết làm tổn thương tâm biết bao em gái đây."

Đại Bảo và Nhị Bảo mặc dù là trẻ sinh đôi, nhưng hiện tại có thể nhìn ra, hai đứa không chi diện mạo không giống ngay cả tính cách cũng không  giống nhau luôn.

Tô Yên cười một tiếng khinh miệt: "Con của chị về sau đều là những đứa trẻ chung tình."

Chờ thợ trang điểm đi rồi, Tô Yên thừa dịp không có người, hỏi: "Em và Chu Tùy sao rồi? Chị thấy gần đây em đăng trạng thái không đúng lắm."

Nếu giống như trước lúc sinh em bé nói, Giang Tinh Tinh và Chu Tùy chia tay,cô sẽ không cảm thấy kỳ lạ, dù sao Giang Tinh Tinh quen bạn trai vốn không có vượt qua ba tháng.

Hiện tại đã lâu như vậy, nếu như đã chia tay, Tô Yên sẽ rất ngạc nhiên.

Cô gặp qua Chu Tùy vài lần, bộ dạng tuấn tú lịch sự, vừa nhìn đã biết chính là tầng lớp tinh anh trong xã hội, nhìn đặc biệt thành thục ổn trọng, cùng người như thế ở chung một chỗ cảm thấy rất an toàn.

Giang Tinh Tinh nghe lời này, nụ cười trên mặt tắt ngúm, bĩu môi: "Anh ta thay đổi."

"Cái gì? Sao lại thay đổi?"

"Anh ta ngay từ đầu biết rõ em tiếp cận anh ta, có liên quan đến Tùy Thịnh, lúc đầu anh ta rõ ràng bảo là không sao, thời gian trước em về nước, có cùng Tùy Thịnh ăn một bữa cơm, anh ta bắt đầu mặt nặng mặt nhẹ với em, em ghẹo ai chọc ai? Sao anh ta không nghĩ, em quen Tùy Thịnh bao nhiêu năm, ở trong mắt người khác, Tùy Thịnh chính là anh trai của em, chẳng lẽ em cùng anh ấy ăn một bữa cơm cũng không được sao?"

Giang Tinh Tinh kích động nói, nhưng trong đó cũng không thiếu ủy khuất.

Cô bất quá chỉ đi ăn một bữa cơm với Tùy Thịnh thôi, chỉ vậy mà không để ý đến cô sao?

Tô Yên nghe Giang Tinh Tinh nói những lời này trong lòng như được an ủi, cô có thể thản nhiên nhắc tới Tùy Thịnh, biểu tình không có gì không ổn, điều này chứng tỏ cô đã buông xuống đoạn tình cảm thầm mến không có kết quả này.

Khi biết được Tỳ Thịnh đối với Giang Tinh Tinh mootjchuts cảm giác cũng không có thì Tô Yên liền hi vọng Giang Tinh Tinh có thể sớm ngày quên anh.

"Thật khờ mà." Tô Yên chỉ chỉ trán Giang Tinh Tinh, thấu đáo nói: "Em sao lại không nghĩ đến, anh ta biết em trước kia thích Tùy Thịnh nhiều như thế nào, nam nhân đều như vậy, ở mặt ngoài nói không ngại, kỳ thật là vì để tỏ ra rộng lượng thoou, anh ta chỉ cần yêu em, lại không thể không để ý, em nghĩ lại xem, nếu Chu Tùy trước đó thầm mến một người rất nhiều năm, anh ta trở lại cùng người kia ăn cơm, em nghĩ thế nào? Có thể vui vẻ không? Loại tình cảm hai người yêu nhau này, em không thể chỉ cần đối phương hiểu em, mà em cũng phải hiểu đối phương."

Giang Tinh Tinh thật ra đã nhận thức được sai lầm của mình, nhưng lúc này cô không muốn cúi đầu, liền kiên trì tranh cãi: "Em cũng không có biện pháp, Tùy Thịnh hẹn em ăn cơm, chẳng lẽ em không đi? Chẳng lẽ vì anh ta, em lvaf Tùy Thịnh không bao giờ lui tới nữa sao? Từ đầu tới cuối, Tùy Thịnh cái gì cũng không biết, em làm như vậy không phải rất chảnh sao?"

"Tinh Tinh, kỳ thật chuyện này phải giải quyết thật tốt, Tùy Thịnh hẹn em ăn cơm, em hỏi Chu Tùy một chút, anh ta nếu muốn em liền mang anh ta cùng đi, chi tin tưởng Tùy Thịnh hoàn toàn không để ý, anh ta nếu không rảnh, em nói với anh ta, chị tin tưởng Chu Tùy không phải là người không hiểu lý lẽ, anh ta sở dĩ tức giận, cũng bởi vì lo lắng, lo lắng em còn thương Tùy Thịnh, em như thế nào lại nghĩ không thông như thế?"

"Chị dâu, em nên làm gì bây giờ?" Giang Tinh Tinh nghe Tô Yên nói như vậy, trong ruột đầy hối hận. Cô cũng không thể nói với người khác, chỉ có thể tìm Tô Yên giúp đỡ.

Tô Yên nghĩ nghĩ, trả lời: "Rất đơn giản, bây giờ em gọi điện cho anh ta, nói là đầy tháng hai đứa cháu, anh ta có muốn đến dùng bữa hay không"

"Em nghĩ em nói với anh ta, anh ta sẽ lạnh lùng xem như không nghe thấy."

"Em nói với anh ta, anh ta khẳng đinh sẽ đến, đến lúc đó em nhẹ nhàng nói vài câu sẽ không có vấn đề gì."

"Cái này được rồi." Ngữ khí có chút hoài nghi, nam nhân tốt dễ dỗ?

"Chu Tùy sở dĩ tức giận vì không xác định được tình cảm của em, em hiện tại mời anh ta đến đây dùng cơm, chính là khẳng định thân phận của anh ta. Đứa ngốc."

Giang Tinh Tinh ngầm hiểu, quay đầu đi gọi điện thoại cho Chu Tùy, không bao lâu cô quay lại tủm tỉm cười, kéo tay Tô Yên ngọt ngào kêu chị dâu: "Không có chị em phải làm sao bây giờ, anh ấy tuy rằng giọng điệu không quá tốt, nhưng bất quá đã đáo ứng đến đây."

"Đây là chuyện rất đơn giản, em nghĩ lại xem, em cùng một người, em yêu người đó, em khẳng định hy vọng người đó nghiêm túc đó với em, chuyện này không đơn giản chỉ nói ngoài miệng là đủ, em phải làm cho anh ta cản nhận được."

"Ừ, biết rồi."

Khi Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên ôm Đại Bảo và Nhị Bảo xuất hiện trước đám đông, đôi mắt của nhóm các ông bà lão cấp bậc trưởng bối đều nhìn chằm chằm không rời.

Con nhà ai mà béo tròn đáng yêu như vậy, nhìn là thích, rất giống mấy đứa bé chúc phúc, thật khiến người ta thương yêu mà.

Ba Giang cầm ly rượu đi đến các bàn, nghe mọi người khen bộ dáng của hai đứa cháu, ông liền cao hứng.

Bất qua hôn nay Đại Bảo, Nhị Bảo hôm nay xác thật đủ đáng yêu, hai đứa chưa khóc cũng không náo loạn, tùy ý các cô dì, bà nội, bà ngoại đánh giá, hai cục bột mới sinh, mặc kệ làm ra biểu tình gì đều thấy đáng yêu, một vài phu nhân mang con gái đến, mấy em gái đó nhìn thấy Đại Bảo đều đùa giỡn rối rít.

Đứa nhỏ này về sau lớn lên nhất định là một tổng giám đốc anh tuấn nha! Thật muốn chửa mà!

Nhị Bảo thì hoàn toàn quán triệt chính sách ai đến cũng không cự tuyệt, mặc kệ đối với ai cũng cười tít mắt không thấy mặt trời.

Đám bạn của ông bà nội Giang không ngừng hâm mộ: "Cư nhiên ẳm chắt trai trước chúng tôi một bước!"

Hai ông bà rụt rè cười: "Sao nào sao nào."

Bạn bè của ba Giang thề hôm nay phải chuốt sai ba Giang: "Ông trước kia gạt người không ít, tại sao chuyện tốt đều ở trên người ông!"

Ba Giang: "Làm sao, làm sao."

Nhóm quần chúng vây xem tỏ vẻ gia đình này phải tích bao nhiêu đức mới có vận khí tốt như vậy?

Tùy Thịnh theo một đám nữ nhân tranh giành Nhị Bảo, khi biết được Tô Yên sinh hai đứa con trai, nỗi thất vọng của Tùy Thịnh không ai bì được, cho dù là Giang Cảnh Xuyên cũng phải cam bái hạ phong, có thể Nhị Bảo thân thiết với Tùy Thịnh, một mức độ nào đó làm giảm bớt nỗi thất vongj của Tùy Thịnh.

Đại Bảo, Nhị Bảo hôm nay đều mặt yếm, dù sao bộ vị trọng điểm đều bị người ta nhìn thấy.

Tùy Thịnh vuốt vuốt tóc Nhị Bảo, Nhị Bảo được hầu hạ thư thái, thích ý híp mắt, chỉ cần Tùy Thịnh có ý định dừng, nhóc liền cố sức cọ cọ vào lòng bàn tay anh, ý bảo anh đừng có ngừng.

"Trong sạch của con hôm nay sợ là khó giữ, đám nữ nhân này thật đáng sợ, nếu như con bị bắt được thì tự mình cầu phúc đi."

"Nhị Bảo đáng thương của cha."

"Đúng rồi, còn có Đại Bảo, các con thật đáng thương."

"Cha nuôi tốn rất nhiều tiền để mua lại." 

"Con về sau cần phải hiếu thuận báo đáp cha nuôi."

Tiệc đầy tháng này, Đại Bảo và Nhị Bảo được nhận rất nhiều quà, đương nhiên quà đặt biệt nhất là của ba Giang.

Giang Cảnh Xuyên mờ mịt tỏ vẻ, về sau hai đứa nhóc nhìn đến lễ vật này, nhất định sẽ phát điên không biết nói gì.

Hôm nay khi vừa mới lên đèn, tầng cao nhất ở thành phố sang lên quảng cáo, lặp lại tin tức.

Ngay từ đầu mọi người tưởng ai cầu hôn, kết quả tập trung nhìn vào, tất cả mọi người Sparta.

Các con chữ chậm rãi chạy, những người lớn có thể hiểu được theo tốc độ chạy này nhớ kỹ ——

Chúc Giang Nhất thần, Giang Nhất trạch hai vị tiểu bằng hữu đầy tháng vui vẻ!

Chúc Giang Nhất thần, Giang Nhất trạch hai vị tiểu bằng hữu đầy tháng vui vẻ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.