Lúc Tô Yên còn hôn mê, Giang Cảnh Xuyên và ba mẹ Giang vẫn canh chừng trái phải.
Ba mẹ Tô tất nhiên là rất vui mừng khi có hai đứa cháu ngoại trai, nhưng mà vẫn lo lắng cho con gái, nhìn Giang Cảnh Xuyên một bước cũng không rời, hai vợ chồng đều cảm thấy rất vui, nếu như Giang Cảnh Xuyên chỉ lo cho đứa nhỏ, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái.
Ông bà nội Giang cũng muốn chờ Tô Yên tỉnh lại, nưng mà bất đắc dĩ là tuổi tác đã cao, lúc trước khẩn trương chờ đợi thật lâu, lúc này có cố gắng cũng không còn sức, sau khi nhìn Tô Yên và hai đứa cháu, đã bị ba Giang đưa về nhà.
Tô Yên hôn mê mấy tiếng đồng hồ, ba mẹ Tô trên đường đi ăn cơm trở về, thuận tiện nhìn hai đứa cháu ngoại mập mạp, khi trở về vô cùng vui vẻ, nói với Giang Cảnh Xuyên: "Tiểu Giang, con đi xem hai đứa bé đi? Bộ dáng rất đáng yêu."
Bây giờ tâm tình Giang Cảnh Xuyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ việc nghĩ tới một đứa con gái cũng không có cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng giống như anh nói với Tô Yên, anh cũng thương con trai, người cha tiêu chuẩn chưa rời khỏi phòng bệnh dù chỉ một bước, nghe nói như thế không khỏi tò mò hỏi: "Thật không? Không phải trẻ em mới sinh đều có nhiều nếp nhăn sao?"
"Hai thằng nhóc này không có nhiều nếp nhăn, phỏng chừng qua vài ngày liền nảy nở, chỉ sợ là trắng trắng mềm mềm." Ba Tô có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-ra-anh-rat-co-tien/1898071/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.