Tô Yên trước giờ đềubiết, vũ khí lợi hại nhất là tình cảm, đàn ông sợ nhất là nước mắt củaphụ nữ, cô có tình cảm của Giang Cảnh Xuyên, giờ phút này lực sát thương của nước mắt bao lớn có thể nghĩ là biết, Giang Cảnh Xuyên ôm cô vàolòng, đau lòng không chịu được, hôn một cái đôi mắt cô, lo lắng nói:“Ngoan, đừng khóc đừng khóc, là anh sai rồi là anh sai rồi.”
Nằm ở trong lòng hắn, Tô Yên vừa muốn khóc vừa muốn cười, hắn sai chỗ nàorồi, căn bản là hắn không có sai, chỉ là nghe một phen lời nói như thế,vốn là ủy khuất có vài phần diễn trò cũng biến thành chân thật đi.
Nước mắt cô chảy càng nhiều, cầm lấy ống tay áo của hắn, nghẹn ngào nói: “Em thực sự quá vô dụng, người khác tùy tiện nói cái gì đó cũng có thể ảnhhưởng đến em... Thực xin lỗi, em cũng không muốn như vậy.”
GiangCảnh Xuyên phi thường tự trách, hắn cảm thấy đều là hắn không có xử lýtốt việc này, mới có thể để cho cô khóc thành như vậy, trong miệng càngkhông ngừng tái diễn lời an ủi.
Hơn mười phút đồng hồ sau, Tô Yên cũng bình tĩnh lại, hai người một mực trong này cũng có chuyện, GiangCảnh Xuyên dứt khoát dùng phương thức ôm công chúa ôm lấy cô, Tô Yênthét kinh hãi một tiếng, vội vàng ôm cổ hắn, trợn tròn đôi mắt, khẽ hônói: “Làm cái gì! Mau buông em xuống!”
Giang Cảnh Xuyên ôm lấy cô đi tới ngưỡng cửa, nói thật nhỏ: “Em mệt rồi, anh ôm em lên xe.”
Thân hình Tô Yên nhỏ xinh, Giang Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-ra-anh-rat-co-tien/1898064/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.