Tường trắng ngói đen, trên phiến đá còn có rêu xanh, Giang Cảnh Xuyên từtrong túi áo cầm chìa khóa ra, mở cửa, quay đầu đối với Tô Yên nói: “Đivào đi, mấy ngày trước có người làm theo giờ tới quét tước qua, trongphòng hẳn rất sạch sẽ.”
Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên đi vào,bên trong là một cái sân không lớn không nhỏ, một bên sân còn có giá dây nho leo, dưới cái giá có bàn đá và ghế đá, bên kia sân trồng hoa hoa cỏ cỏ, có thể bởi vì bình thường không có người cẩn thận xử lý, nhìn rấthỗn độn.
”Không biết vì sao, dây nho leo này bây giờ đềukhông kết quả, lúc anh còn nhỏ, mỗi khi mùa hè đến, rõ ràng sẽ có rấtnhiều quả nho, nói tới cũng kỳ quái, sau khi bà ngoại anh đi, nó khôngkết quả nữa, mặc kệ dùng phương pháp gì đều vô dụng.” Giang Cảnh Xuyênđi đến dưới dây nho leo, cùng Tô Yên hồi ức chuyện lý thú hồi nhỏ.
Đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, cái sân nho nhỏ này chính là minh chứng thơ ấu vô ưu vô lự hắn từng có.
Mùa hè, dưa hấu ướp lạnh, còn có quả nho chua ngọt, cùng với quạt hương bồcủa bà ngoại, đây chính là ký ức tốt đẹp nhất trong mùa hè.
Tô Yên chú ý thấy trên tường sân nhỏ có khắc dấu, sau đó chỉ từng vạch đen nối tiếp từng vạch đen, hỏi: “Cái này là gì?”
Giang Cảnh Xuyên theo ánh mắt cô nhìn qua, lỗ tai ửng đỏ, không biết là thẹnthùng hay là nóng, lần này giọng nói của hắn nhỏ rất nhiều, “Thang chiều cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-ra-anh-rat-co-tien/1898056/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.