(đội nón bảo hiểm dô đi mấy bà:>>)
—---
8
Chúng tôi bị người đàn ông xem mắt kia cắt ngang kế hoạch, dứt khoát không ra ngoài ăn nữa.
Tạ Thiên Dịch nói anh cũng biết nấu cơm, bảo tôi đến phòng khách nhà anh chờ trước.
Anh đi mua thức ăn ở tầng dưới.
Trong thời gian ở bên nhau, tôi chưa từng đến nhà anh lần nào.
Đây là lần đầu tiên đến đây, phong cách trang trí tối giản, đồ đạc trong phòng cũng không nhiều lắm.
Đều là những vật dụng bắt buộc và đồ nội thất.
Tôi ngồi trên sô pha, chờ Tạ Thiên Dịch mua đồ ăn trở về.
Nhưng đột nhiên tôi lại nảy ra một ý tưởng, tôi tới đột ngột như vậy, có lẽ anh vẫn chưa kịp dọn dẹp gì hết đi? Tôi thấy trên mạng có rất nhiều người nói có một số chàng trai bề ngoài sáng sủa, trên thực tế rác chất đống trong nhà.
Không thấy gì ở phòng khách nên tôi đến cửa phòng ngủ của anh.
Mở cửa nhìn vào bên trong, tôi đột nhiên nắm chặt tay nắm cửa.
Trong phòng ngủ--
Tất cả đều là ảnh của tôi.
Từng cái cau mày, từng nụ cười.
Vui vẻ, giận dữ, buồn bã và sợ hãi.
Đầu giường, trần nhà, bàn làm việc, ngay cả tủ quần áo cũng là hình ảnh của tôi!
Tôi thấy một tấm bảng, không biết đã được người ta viết lên đó bao nhiêu lần...
Phông chữ đậm và lớn.
—Muốn gặp em.
Tôi giật mình tại chỗ, nhìn những bức ảnh này mà trong lòng dâng lên cảm xúc mà ngay cả tôi cũng không biết đó là gì.
Tôi đã quên gì?
Một con búp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-pon-qua-nhieu-toi-bi-bat-len-don/4083217/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.