Chương trước
Chương sau
Khi Trần Kha Nghị gọi điện cho Kỳ Vân anh đã đứng dưới chung cư nhà Anh Thu đợi sẵn. Buổi chiều Kỳ Vân nói đến nhà Anh Thu chơi, sau đó nhắn một cái tin tối nay sẽ ngủ lại nhà Anh Thu rồi im hơi lặng tiếng đến giờ. Anh gọi cả chục cuộc cô đều không nghe. Làm anh suy nghĩ có phải anh làm gì sai khiến cô giận rồi không.
Ở nhà sốt ruột chờ đợi không phải là cách cho nên anh quyết định lái xe đến tìm Kỳ Vân. Nếu cô mà không nghe máy nữa anh sẽ lên đến tận nhà Anh Thu hỏi rõ ràng. Rất may cuối cùng Kỳ Vân cũng chịu xuất hiện. Thấy cô bình yên xuất hiện trước mặt, cuối cùng trái tim của anh mới nhẹ nhõm.
Trần Kha Nghị ôm Kỳ Vân vào lòng. Mới một buổi không gặp mà anh nhớ cô đến mức không chịu nổi rồi.
"Tại sao em không nghe máy." Lúc nào cũng làm anh lo lắng.
"Em có chút chuyện cần nói với Anh Thu." Được Trần Kha Nghị ôm vào lòng thật tốt. Cô may mắn có một tình yêu đẹp, có được một người chồng tốt biết quan tâm cô. Còn em gái cô sao số phận lại lận đận như vậy. Nghĩ đến đây hai mắt Kỳ Vân liền trở nên hồng hồng ngấn nước. Cô hít hít mũi cố điều chỉnh cảm xúc.
"Có chuyện gì sao em?" Cảm nhận được Kỳ Vân có chút khác lạ Trần Kha Nghị liền hỏi. Cô với Anh Thu tâm sự chuyện gì mà trông cô buồn rầu quá vậy.
Kỳ Vân lắc đầu: "Không có, em muốn về nhà."
Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân một cái rồi gật đầu. Nhất định cô chỉ đang lãng tránh anh mà thôi.
Cả một đoạn đường Kỳ Vân chỉ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. Không nhìn Trần Kha Nghị lấy một lần. Anh hỏi cô cũng không trả lời, đến khi anh lặp lại mấy lần cô mới kêu một tiếng: "Hả, vừa rồi anh nói gì?"
Bộ dạng Kỳ Vân cứ như người mất hồn làm Trần Kha Nghị vô cùng lo lắng. Suốt cả đoạn đường, đến khi về đến nhà Kỳ Vân hoàn toàn im lặng. Có bao giờ cô như vậy đâu?
"Vân Vân nói cho anh nghe xảy ra chuyện gì?" Trần Kha Nghị cố định hai vai của Kỳ Vân ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Kỳ Vân muốn kể ra nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt ngược vào trong. Cô bất ngờ nhón chân lên hôn Trần Kha Nghị một cái: "Chỉ là tâm sự con gái thôi mà, anh đừng lo. Hôm nay em rất mệt."
"Có chuyện gì phải nói cho anh được không?" Nhìn Kỳ Vân gật đầu anh mới nói tiếp: "Để anh đi bật nước nóng cho em tắm." Nhìn Kỳ Vân mệt mỏi anh cũng không ép cô trả lời nữa. Có chuyện gì để cô ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy nói tiếp.
Không biết chuyện thì thôi một khi đã biết Kỳ Vân không sao ngủ được. Cô không muốn làm Trần Kha Nghị lo lắng nên chỉ giả vờ nhắm mắt cho lấy lệ. Đến khi Trần Kha Nghị đã ngủ, Kỳ Vân bước xuống giường, nhón chân đi từng bước nhẹ nhàng ra ngoài. Đêm nay là một đêm thật dài không chỉ đối với cô mà cả Anh Thu.
Như thường lệ, Trần Kha Nghị là người dậy đầu tiên cũng là người lo luôn bữa sáng. Hôm nay là ngày nghỉ cuối trong tuần trăng mật, anh cho Kỳ Vân ngủ nướng thêm một chút sau đó gọi cô dậy ăn sáng.
Kỳ Vân uể oải ngồi vào bàn, mặc dù thức ăn rất ngon nhưng cô lại nhai như nhai sáp, không có cảm giác.
"Vân Vân ăn phải tập trung." Trần Kha Nghị thấy Kỳ Vân cứ cầm đũa đến đơ người không vui nhắc nhở cô.
"Em biết rồi." Cô lại có cảm giác ở nhà mình cũng là sinh viên chứ không phải vợ anh vậy.Sau khi cố gắng giải quyết xong buổi sáng. Kỳ Vân hít sâu một hơi dường như vừa quyết định xong một chuyện gì đó quan trọng, nhìn thẳng vào mắt Trần Kha Nghị gọi: "Thầy ơi!"
Trần Kha Nghị đang dọn dẹp bàn ăn, dừng lại nhìn Kỳ Vân. Từ khi bọn họ xác định mối quan hệ cô rất ít khi gọi anh bằng "thầy". Mà mỗi lần cô gọi như vậy chỉ có một kết luận chuyện cô sắp nói ra vô cùng quan trọng. Anh kéo ghế lại gần Kỳ Vân ngồi đối diện cô.
Vẻ mặt của anh dần trở nên nghiêm túc: "Anh đang đợi em nói đây!" Đêm qua cô mất ngủ cả đêm làm sao anh không biết. Chỉ là anh cho cô thời gian suy nghĩ. Nếu hôm nay cô không nói nhất định anh cũng sẽ hỏi.
"Phạm Tích Nhân là người như thế nào?"
"Anh nhớ không lầm em đã hỏi câu này một lần rồi."
Mà chuyện làm cô buồn lòng làm sao lại liên quan đến Phạm Tích Nhân? Không! Chắc chắn là có liên quan đến Anh Thu, mà Anh Thu là em gái Kỳ Vân quý nhất cho nên cô mới buồn. Để anh biết Phạm Tích Nhân làm việc gì ảnh hưởng đến tâm trạng của vợ anh nhất định anh sẽ đánh cho cậu ấy một trận.
"Em muốn nghe lại. Anh phải trả lời một cách khách quan."
"Chuyện này liên quan đến Anh Thu?" Anh hỏi lại.
Kỳ Vân gật đầu. Trần Kha Nghị cũng bắt đầu nói: "Dù có nói lại thì câu trả lời của anh vẫn như trước. Cậu ấy bề ngoài có chút không đứng đắn nhưng thực ra rất tình cảm trọng nghĩa khí. Chỉ là có hơi háo thắng, nhưng chắc chắn đáng tin."
Kỳ Vân lại thấy làm cho Anh Thu đau khổ không đáng tin một chút nào: "Hừ, đáng tin mà làm Anh Thu có thai rồi không chịu trách nhiệm." Kỳ Vân vội che miệng, cô chỉ vì bức xúc quá mà lỡ lời. Đã hứa với em gái không nói ra... Chỉ tại cái miệng này.
Trần Kha Nghị nhíu mày thật chặt, anh không có nghe lầm: "Anh Thu mang thai, là con của Tích Nhân sao?"
Kỳ Vân bĩu môi, ỉu xìu đáp: "Đúng vậy."
"Cậu ấy biết không?"
"Không. Anh Thu nói bọn họ không còn quan hệ cho nên không muốn cho anh ta biết."
"Nhưng mà cậu ấy có quyền biết." Chuyện này không phải cứ muốn giấu là giấu.
Trần Kha Nghị biết vợ anh đang bất bình thay cho em gái. Anh vỗ tay Kỳ Vân một cái: "Vậy em nói cho anh biết đi Anh Thu là người như thế nào?"
Kỳ Vân đã trót nói ra, cho nên cũng muốn nhờ Trần Kha Nghị giúp cô tìm cách xử lý. Hơn nữa anh ấy thông minh hơn cô nhiều, sẽ có một cái nhìn thật sáng suốt."Em ấy rất cá tính, mạnh mẽ. Nhưng thật ra bên trong rất yếu đuối. Là phụ nữ mà ai cũng mong có một bờ vai để dựa vào. Vậy mà lại bị người yêu trước phản bội. Em ấy nói rất sợ không tin vào tình yêu nữa."
Trần Kha Nghị nghe xong gật đầu một cái: "Phạm Tích Nhân cũng giống như vậy. Cả hai người đều là người cố chấp. Em biết người cố chấp sẽ như thế nào không? Họ chỉ đứng ở phương diện của mình suy xét. Chỉ có một mục tiêu là nhắm thẳng lao về phía trước mà không dừng lại nhìn xem người xung quanh sẽ có cảm nhận gì. Thực ra bọn họ chỉ là không dám đối diện với thực tế, chỉ sợ bị tổn thương, tự trọng của họ trong mắt người khác không còn nữa."
Nghe Kha Nghị nói, đạo lý này cô cũng hiểu. Có thể nói nôm na như khi hai con người có lòng tự tôn quá lớn, sẽ như hai cục nam châm cùng cực rõ ràng muốn đến gần nhau nhưng lớp bọc họ nguỵ trang bên ngoài sẽ ngăn lại càng đến gần lại càng đẩy họ ra xa mà thôi.
"Anh tin chắc chắn Phạm Tích Nhân và Anh Thu có tình cảm với nhau." Không biết là yêu đến mức độ nào nhưng ít nhất vẫn có tình cảm. Phạm Tích Nhân mặc dù hay trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng chưa từng làm ra chuyện gì đi quá giới hạn.
Người ngoài cuộc lúc nào cũng có cái nhìn tổng quan hơn người trong cuộc.
Điểm này Kỳ Vân cũng đồng tình: "Nhưng phải làm cách nào?"
"Phải có chất xúc tác." Hai chất trong hoá học nếu không có phản ứng không phải người ta vẫn hay dùng chất xúc tác để kích thích đó sao.
Chuyện này chỉ cần Phạm Tích Nhân và Anh Thu thực sự có tình cảm với nhau thì rất dễ giải quyết. Giống như anh và Kỳ Vân, rõ ràng yêu nhau nhưng lại có hiểu lầm. Cuối cùng anh là người đứng ra một lần giải quyết ép cô nói thật rằng cô yêu anh. Nhờ có đêm hôm ấy mới có buổi sáng ngày hôm nay bọn họ bình yên ở chung một nhà ăn chung một bữa sáng.
Kỳ Vân lúc hiểu lúc không, cụ thể là làm gì? Cô biết để một trong hai người hành động may ra cả hai mới đối diện với tình cảm thất sự của bản thân, chịu nói ra lời trong lòng: "Nhưng em phải làm gì?" Chỉ sợ không khéo Anh Thu lại bỏ đi, lúc đó sẽ rất rắc rối. Phải suy tính thật cẩn thận.
"Em nói Anh Thu mang thai, vậy cho Phạm Tích Nhân biết là được." Chuyện còn lại anh không tin Phạm Tích Nhân ngu ngốc đến mức không biết phải làm gì. Nếu cậu ấy còn ngu ngơ rất không xứng đáng làm bạn của anh.
Kỳ Vân há hốc miệng không phản ứng. Phải trực tiếp như vậy luôn sao? Có thật sự thành công không? Nhưng ngẩm lại nếu không thử thì làm sao biết được. Liều một lần vậy. Mong là cô không đi sai đường.
"Anh, trước khi nói em muốn thăm dò Phạm Tích Nhân trước đã."
Trần Kha Nghị biết cô rất không yên tâm nhân phẩm của Phạm Tích Nhân. Ai bảo cậu ấy không đáng tin như anh làm gì. Anh sẽ không cãi lại lời của bà xã: "Được rồi, nghe theo em."
"Anh hẹn anh ta trưa nay gặp mặt đi."
"Hôm nay luôn sao?" Anh còn muốn cùng cô nghỉ nốt ngày nữa trước khi đi dạy lại. Lại bị Phạm Tích Nhân phá đám, giải quyết xong anh nhất định sẽ tìm cậu ấy tính sổ. Phá hoại hạnh phúc gia đình người ta không đáng tha thứ.
"Anh nhanh lên em rất gấp. Nhớ không được nói cho anh ta biết trước." Kỳ Vân đẩy Trần Kha Nghị đi gọi điện, còn nghiêm mặt cảnh cáo.
Còn hai ngày nữa đã đến ngày Anh Thu phẫu thuật, phải nhanh chóng xử lý cho xong. Hơn nữa cô phải đích thân kiểm chứng xem Phạm Tích Nhân có phải là người tốt hay vì Trần Kha Nghị anh ấy là bạn của Phạm Tích Nhân cho nên bênh vực. Đàn ông không đáng tin một chút nào.
Sau khi Trần Kha Nghị đi gọi điện thoại hẹn Phạm Tích Nhân đi ăn trưa, Kỳ Vân không yên tâm đứng một bên bộ dạng như giám thị, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kha Nghị kiểm tra. Sau khi xác định ông chồng nhà cô không nói lỡ lời điều gì mới gật đầu hài lòng đi vào phòng chọn trang phục để đi ăn trưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.