Trong căn phòng trống được phủ một màu sơn trắng toát đơn độc, cửa sổ bị rèm che kín, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo. Một bộ bàn ghế gỗ đơn giản được sơn duy nhất một màu đen đặt giữa phòng tạo ra hai hình ảnh hoàn toàn đối lập. Lại có chút quỷ dị. Cửa chính là lối thoát duy nhất cũng bị đóng chặt, mà bên ngoài là hai người đàn ông cao to đang đứng canh gác.
Muốn bước ra ngoài là điều không có khả năng.
Có thể miêu tả bằng hai từ âm u. Mặc dù bên ngoài nóng đổ lửa, nhưng ngồi ở đây không hiểu sao luôn có cảm giác phản phất lạnh, từng sợi lông tơ cứ như vậy dựng lên thẳng đứng. Mà người đàn ông ngồi trước mặt mới là nguyên nhân chính khiến cô gái rùng mình, không nhịn được kéo áo khoác thật chặt ôm vào cơ thể để giảm bớt độ lạnh, bởi vì cả người anh ta toát ra một tầng khí thế bức người, nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh thấu xương. Nhất là ánh mắt kia, như một vòng xoáy không nhìn thấy đáy.
Tuyết Dung đã đối mặt với biết bao nhiêu bệnh nhân, trong bệnh viện màu trắng là màu chủ đạo đã sớm quen, tâm lý cô vô cùng vững vàng để đối phó với một số thành phần quá kích. Nhưng hôm nay ngồi trước mặt người đàn ông này cô lại có cảm giác sự áp lực vô hình đang đè nặng lên cơ thể cứ như phạm nhân trên pháp trường đang chờ lệnh xử trảm. Không biết được lúc nào có lệnh phán quyết.
Mồ hôi lạnh tủa ra, cô không dám nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-mat-gap-dinh-menh/932830/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.