“ là ai?” Nhìn thấy người giống mình nhưng phải là mình, loại cảm giác này có chút kì diệu.
“ phải là cũng đoán được sao?” mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển mang theo cảm giác quyến rũ, xinh đẹp, làm Trần Ngư có cảm giác ra là mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.
“ là kiếp trước của tôi, hay là kí ức kiếp trước của tôi?” Trần Ngư hỏi.
“Tôi là kí ức kiếp trước của tôi, tôi là Thanh Linh, phong hào Linh Cơ.” đáp.
“Thanh Linh? Linh Cơ?” Trần Ngư bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn cây trâm búi tóc của “Trâm Thanh Linh và kiếm Linh Cơ đều là của sao?”
“Đúng.” Linh Cơ gật đầu “Kiếm Linh Cơ là bội kiếm của phụ thân tôi tặng cho tôi vào năm sinh nhật mười ba tuổi của tôi, đồng thời ban phong hào Linh Cơ cho tôi, cho phép tôi lấy kiếm Linh Cơ bảo vệ cho Diệp Quốc đất nước thái bình, dân chúng yên ổn.”
Khi Linh Cơ đến việc bảo vệ Diệp Quốc, trong mắt nàng lóe lên vẻ phiền muộn, dừng lại chút rồi thêm “Trâm Thanh Linh là vật đính ước Phượng Lạc tặng cho tôi, làm từ ngọc vạn năm và minh châu Đông Hải.”
“Phượng Lạc? Kiếp trước của Ba?” Trần Ngư thể tin nhìn công chúa Linh Cơ “ ra kiếp trước tôi và Ba chính là đôi.”
“ thích Ba của ?” Công chúa Linh Cơ chợt hỏi.
“Thích chứ.” Trần Ngư gật đầu chút do dự.
Nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt Trần Ngư khi trả lời, công chúa Linh Cơ chợt cười, nụ cười ấm áp mà quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-em-thu-phuc-anh-nhu-the-nao/2098437/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.