Ăn cơm tối xong, Trần Ngư nhìn con đường san sát các tiệm ăn, một lần nữa ý thức được tầm quan trọng của việc kiếm tiền. một con đường nhỏ như này mà đã có quá trời hàng ăn ngon, thế giới lớn như vậy, nếu không có tiền thì làm sao ăn hết được.
“Ngày mai chúng ta đổi sang ăn ở tiệm khác đi.” Trần Ngư hào hứng nói.
“Đúng thế, mỗi ngày chúng ta ăn một tiệm, không bao lâu là có thể ăn hết các tiệm ở đường này.” Phương Phỉ Phỉ mặt tròn vo biểu lộ quyết tâm cao đối với đề nghị của Trần Ngư.
“Theo tớ thì không nên thường xuyên đi như hôm nay.” Hàn Du che cái bụng đã phình lên “Mỗi ngày mà ăn như hôm nay, thế nào cũng béo lên cho coi.”
“Giữa đồ ăn ngon và sắc đẹp, tớ chọn sắc đẹp.” Trương Mộc Oản cũng nói.
“Từ nay về sau các cậu đừng nói với tớ các cậu là trùm ăn hàng nữa nha, đúng là đồ giả mà.” Phương Phỉ Phỉ tiến lên khoác tay Trần Ngư, thân mật nói “Thi Thi, sau này chúng ta cùng đi ăn, vì món ngon, tớ không sợ béo.”
“Được.” Có người cùng đi ăn, Trần Ngư cũng rất vui vẻ.
“Các cậu xem, phải như bọn tớ ăn không sợ mập mới là trùm ăn hàng chính hiệu.” Phương Phỉ Phỉ tự hào nói.
“không phải đâu.” Trần Ngư chớp mắt, thành thật nói “Tớ ăn không béo được, có phải ăn không béo được thì không phải là trùm ăn hàng được không?”
Lần đầu tiên biết đến từ ‘trùm ăn hàng’, Trần Ngư rất thành thật nói ra thắc mắc của mình.
không khí đang rộn rã đột nhiên im lặng không một tiếng động, ngay sau đó tiếng cười ha hả bỗng vang lên, Phương Phỉ Phỉ dỗi hất tay Trần Ngư đi, Hàn Du và Trương Mộc Oản đứng bên đường cười đau cả bụng.
Trở về phòng ngủ, Trần Ngư đã an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-em-thu-phuc-anh-nhu-the-nao/2098322/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.