Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Khi Ôn Thừa Thư bỏ bát thức ăn vào lồng, chú chim nhỏ vốn đang ngủ say không biết là bị tiếng động do anh tạo ra đánh thức, hay vì ngửi được mùi thức ăn mà liền mở mắt, mơ màng nhìn anh.
Ôn Thừa Thư xoa xoa tay, đứng dậy đi cầm điện thoại lên, chuyển sang chế độ camera sau rồi quay về phía cục bông trắng ở trong lồng chim cho Hình Dã xem.
Chim nhỏ lắc lư từng bước, chậm rãi dịch đến gần cái bát thức ăn. Rõ ràng là cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn tham ăn, nó vừa mổ lên mổ xuống vừa híp mắt đong đưa đầu, khiến cho thân chim bông xù cứ lắc qua lắc lại.
“Nhìn nó cứ như viên bánh trôi ấy.” Hình Dã đột nhiên nở nụ cười, “Bộ dáng nó ăn cực giống lúc em vừa học vừa ngủ gật thời trung học. Khi đó em còn ra sức tự tẩy não bằng câu “mình không buồn ngủ, mình có thể học được mà”…”
Tưởng tượng theo những gì đối phương vừa nói, Ôn Thừa Thư thoáng mỉm cười: “Lúc học trung học em cũng để tóc dài như thế này à?”
“Đúng vậy, em nuôi nhiều năm lắm rồi.” Hình Dã khều lọn tóc dài đang vén sau tai, để trong lòng bàn tay, vừa ngắm vừa nói, “Từ bé luôn cơ đấy.”
“Thế lúc bé em không…” Chưa nói hết lời, Ôn Thừa Thư đã cảm thấy câu hỏi của mình không lịch sự lắm, vì thế anh bèn không nói nốt câu đó nữa.
“Không gì ạ?” Hình Dã lập tức gặng hỏi.
Ôn Thừa Thư lắc đầu, cười cười: “Không có gì.”
“Thường xuyên bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-chim-khong-anh/1508223/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.