Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
“Tao có chút việc, treo máy nhé.” Hách Phi tắt mic, tìm một bụi cỏ cho nhân vật game của mình rúc vào ẩn náu. Xong xuôi, hắn kéo ghế dựa bước ra, ngẩng đầu nhìn Hình Dã ở giường trên, “Mày không sao chứ, có choáng đầu không?”
Hình Dã xoa trán rồi nằm ngửa xuống giường, cười hê hê, nói: “Choáng.”
“Hay chấn thương sọ não rồi? Đã kém thông minh thì chớ, lại còn không biết quý trọng chút tế bào não ít ỏi của mình.”
Hình Dã không trả lời, Hách Phi lại nhíu nhíu mày nhìn cậu, giọng nói mang theo vài phần lo lắng: “Không ổn thì đến bệnh viện kiểm tra đi, sáng nay không có tiết, tao đi cùng mày nhé?”
Hình Dã vẫn như không nghe thấy gì, ôm điện thoại cười ngây ngô cả phút đồng hồ. Vào lúc Hách Phi đang cân nhắc có nên trực tiếp kéo người xuống đất hay không thì cậu đột nhiên trở mình, tựa cằm vào thành giường nhìn hắn, hỏi một cách đầy bối rối: “Anh ấy bảo chào em kìa! Tao nên nói gì? Nhanh nhanh nhanh!”
“…” Giờ thì Hách Phi đã hiểu, hóa ra là tên kia vui đến choáng váng, hân hoan đến choáng váng, hạnh phúc đến choáng váng luôn.
“Hỏi mày đấy, Phi Phi, giúp tao nghĩ xem nên nói gì với anh ấy bây giờ?”
Nhìn bộ dạng “vì ku mù mắt” thối nát của Hình Dã, Hách Phi thầm nhủ chỉ số thông minh vốn ít ỏi của cậu ta đã tụt xuống dưới không rồi. Lặng lẽ ném cho đối phương một cái liếc mắt xem thường, hắn chẳng nói chẳng rằng xoay người về bàn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-chim-khong-anh/1508218/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.