Edit: GiaLinh — Beta: Chicho
*****
Ngay khoảnh khắc nói ra lời ấy, Ôn Thừa Thư cũng lập tức ý thức được một điều, theo mạch não của cậu nhóc này, rất có khả năng cậu ta sẽ tụt quần móc “chim” ra cho anh ở ngay trước mặt mọi người. Vì thế, anh ngừng một chút, nhanh chóng bổ sung thêm: “Con chim trong tay em, có thể giao cho tôi nuôi hộ trước.”
Hình Dã vẫn còn ngơ ngẩn, chớp chớp mắt: “Dạ?”
“Dạ cái rắm ấy.” Hách Phi đoạt lấy chú chim trên tay Hình Dã còn đang thả hồn theo mây gió, thấp giọng hỏi cậu, “Hôm nay mày phát điên cái gì vậy? Làm gì có ai tán trai giống mày đâu, dọa người ta chạy mất dép bây giờ…”
Hách Phi bỏ chú chim nhỏ vào cái hộp cacton đã chọc mấy lỗ để thông khí, đi qua đưa cho Ôn Thừa Thư, cười hê hê, nói: “Cảm ơn anh, mai kia em sẽ bảo Hình Dã mời anh một bữa cơm!”
“Không cần khách sáo.” Ôn Thừa Thư vươn tay nhận lấy cái hộp, nụ cười trên mặt vừa lịch sự lại vừa xa cách, giọng nói thì hết sức thản nhiên, “Tiện tay thôi mà, không cần cơm nước gì đâu.”
Là anh em thân thiết của Hình Dã, đương nhiên phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hỗ trợ lúc đối phương cần, Hách Phi vô cùng nhanh trí đáp: “Thế sao được, anh giúp chúng em một chuyện lớn như vậy, mời anh dùng bữa là lẽ đương nhiên, huống hồ anh còn là…”
Đang nói, hắn lại vô tình đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở cái nốt ruồi trong lòng bàn tay phải của Ôn Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-chim-khong-anh/1508215/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.