“Tại sao... lại là cháu?”
Cao Phong không trả lời, cậu chỉ dùng đôi mắt trắng dã nhìn ông Phúc vẫn còn đang nằm thoi thóp.
Chủ nhân không còn sống bao lâu, âm binh Bình Lệ Nguyên cũng dần dần biến mất, âm binh phương Bắc không còn cản trở lui về tập trung sau lưng Trường Giang. Trường Giang bật cười bước lại gần hai ông cháu.
“Nguyễn Phúc ơi Nguyễn Phúc, ngươi đúng là cứng đầu cứng cổ, bị moi tim mà vẫn còn chưa chịu chết. Cảm giác bị cháu mình giết chết thế nào? Có đau không? Ngươi nói đau đi! Nói đi! Nói đi! Tại sao ngươi không nói?”
Ông Phúc nghiến răng nhìn Trường Giang, ông cuối cùng cũng đánh mất bình tĩnh, ông gào lớn:
“Đồ ma quỷ, mày đã làm gì cháu trai của tao? Mày dám hại nó tao làm quỷ cũng không tha cho ngươi! Nhất định!”
Ông Phúc dù đối mặt với muôn ngàn yêu ma quỷ quái mặt cũng không đổi sắc nhưng người thân bị hại thì ông khó mà giữ bình tĩnh.
Trường Giang nhún vai, cười khẩy:
“Cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ dùng một linh hồn trẻ con nhập vào cháu trai ngươi rồi điều khiển nó thôi!”
Ông Phúc mím môi, cố gắng gom chút hơi tàn mà làm rõ trắng đen:
“Thằng bé có bùa Sừng Kì Lân bảo vệ, hơn nữa ta còn yểm lên người nó thần chú “tịch tà”, không một hồn ma nào có thể nhập vào nó... Dù nhập vào được cũng không qua được mắt âm dương của ta... Không lẽ ngươi... ngươi...”
Trường Giang bật cười khanh khách, ông ta càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xe-bus-ma/962587/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.