Trầm Khinh Trạch liếc mắt đánh giá khoảng không dưới gầm giường, từ tốn nói:
"Cậu muốn ngủ dưới đất cũng được, dưới đó rộng đấy."
Nhan Túy nheo lại đôi mắt hẹp dài:
"Ngươi dám để cho bổn...để tôi ngủ dưới đất?"
Trầm Khinh Trạch lại nhắm mắt lại, làm như không thấy cậu đang tức giận:
"Đây là phòng tôi, giường của tôi."
Còn dám kén cá chọn canh?
Nhan Túy tận lực giữ chút thể diện cuối cùng:
"Tôi là khách."
Trầm Khinh Trạch: "ZZZZZZZZZZZZ....."
Nhan Túy trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không chịu được mệt mỏi, cuộn áo choàng lại, trở mình lên giường nằm bên cạnh thanh niên. Cái giường gỗ nhỏ chen chúc 2 người đàn ông to lớn đã nhỏ lại càng chật chội hơn, không cách nào nằm thẳng được, cũng không thể đưa lưng về phía người lạ, thế là Nhan Túy chỉ có thể xoay mặt về phía thanh niên.
Trong đêm tối, ánh mắt xem xét của Nhan Túy nhìn chằm chằm vào 1 bên sườn mặt của đối phương, thanh niên ngủ say, hô hấp bình ổn đều đặn, dường như giống như chẳng có chút sợ hãi nào, thật đúng như lời y đã nói.
Đau đớn do cơ thể bị nguyền rủa và dằn vặt từ suy nghĩ, cuối cùng trong tình trạng kiệt sức, bất tri bất giác đã ngủ quên mất...
※ ※ ※
Trời sáng.
Trầm Khinh Trạch bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức, vừa mở mắt đã thấy nam nhân mặc áo choàng, ngồi bên cửa sổ đẽo gọt cây trường thương bị gấu hộ pháp vã gãy làm đôi kia, đầu thương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592223/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.