"Thành chủ của Uyên Lưu?"
Trầm Khinh Trạch cho cái kẻ cầm quyền cao nhất còn chưa từng gặp mặt qua này 1 cái gạch chéo ghét bỏ thật to, nhíu mày nói:
"Nhà ai mà không có người già, hạ cái lệnh lớn như vậy, chẳng lẽ thành chủ Uyên Lưu không sợ trong thành bạo động sao?"
Ngân Nhị lẩm bẩm:
"Mấy đại nhân vật trong thành này làm sao sẽ quan tâm đến sống chết của người dân chứ? Hơn nữa, đã có tiền lệ vào 30 năm trước rồi, mọi người đều biết rằng chỉ có hiến tế người sống mới có thể khiến mặt trời xuất hiện lần nữa. Nếu không phải là người già thì cũng sẽ là thanh niên hoặc là phụ nữ và trẻ em."
Đồng Tam trừng đôi mắt đỏ hồng:
"Nhưng mà ai sẽ nguyện ý chết chứ, mấy người già cũng muốn con cháu của mình tiếp tục sống, vì cứu vãn thành Uyên Lưu mà mọi người cũng đành cam chịu. Tuy rằng thương tâm nhưng cũng chẳng còn biện pháp nào khác."
Trầm Khinh Trạch liếc hắn, cười lạnh:
"Không còn cách nào khác? Vậy nhóm mấy người chạy đến nhà tôi trộm cái gì? Miệng thì nói là vì thành Uyên Lưu, thực tế là hy vọng những kẻ hy sinh đều là người khác, chỉ cần người nhà mình sống tiếp là được, đúng không?"
Đồng Tam đỏ mặt, không biết nên phản bác thế nào, Kim Đại trầm mặt trong chốc lát, khàn khàn nói:
"Con người vốn ích kỷ, tuyết trước cửa nhà ai người đó dọn, đến cả trưởng bối trong nhà còn không cứu được thì sao có thể quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592215/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.