Đêm khuya tĩnh lặng, mây thành tầng dần tản, ánh trăng chiếu xuống hồ nước cảnh trong hoa viên, làn sóng ánh sáng màu trắng bạc lay động lấp lánh tựa như một đàn đom đóm nhảy múa bay qua.
Nhan Túy chầm chậm đi đến trước mặt Trầm Khinh Trạch. Dưới ánh trăng, ánh mắt hai người giao nhau.
"Anh...thấy hết rồi à?"
Trầm Khinh Trạch hơi gật đầu, vừa định mở lời thì ngón trỏ của đối phương đột nhiên vươn tới ấn lên môi y.
"Suỵt----"
Nhan Túy nháy mắt với y, giọng nói rất nhẹ mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy,
"Anh đừng nói chuyện, xoay người lại đi."
Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày, nghe lời chậm rãi xoay người lại. Trong tầm mắt chỉ có hành lang không bóng người, cành hoa bị gió thổi nhẹ nhàng phất phơ.
Trong giây lát, một cơ thể ấm áp thăm dò thử ôm lấy lưng y, hai cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng ----- không dám ôm quá lỏng, sợ rằng ôm không chặt, cũng không dám ôm quá chặt, sợ rằng sẽ bị từ chối.
Trọng lượng của đối phương tựa lên từng chút một, đầu tựa lên vai, thậm chí có thể cảm nhận được cái mũi cọ xát nhẹ nhàng. Cơ thể Trầm Khinh Trạch cứng ngắc trong chớp mắt rồi lại từ từ thả lỏng.
Sự bao dung của y trở thành một loại ỷ lại nào đó, hai cánh tay đó lại đành siết chặt thêm một tấc.
Nhan Túy nhắm mắt lại, giọng nói mơ màng, nhẹ đến chẳng bằng trọng lượng của một tấm lá bèo:
"Đừng nói chuyện...đừng cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592154/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.