Trời về khuya, phủ thành chủ.
"Anh có thấy không?"
Người hầu đang quét tước thu dọn chén bát trong nhà bếp thì thầm to nhỏ,
"Mới nãy thành chủ đại nhân và chủ tế đại nhân chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà mặt mũi đầu cổ đỏ bừng lên luôn."
"Đúng rồi, tui chưa thấy sắc mặt thành chủ đại nhân như vậy bao giờ."
Người hầu đang lau bàn lục lại trí nhớ trong giây lát, hắn cố gắng nghĩ ra một phép so sánh cho thích hợp.
"Giống như là giận sôi gan lên luôn ấy."
Hắn thấp giọng nói,
"Tui chắc chắn là mình không nhìn nhầm đâu, thành chủ đại nhân giận đến mức mắt rưng rưng luôn."
"Chẵng nhẽ hai vị đại nhân xảy ra tranh chấp gì ư? Tôi có nghe ngóng được một vài tin đồn không tốt lắm..."
"Hứ, anh đừng có nói xàm."
Người hầu căng thẳng nhìn trái ngó phải, hắn thấy bốn phía không có ai mới thở phào một hơi, quét dọn sạch sẽ nhà ăn rồi nhanh chóng rời đi.
Phòng ngủ của chủ tế trên lầu ba của phủ thành chủ.
Trên ban công cửa sổ, một chậu hoa chỉ điệp đang đắm mình trong ánh trăng, nhẹ nhàng phấp phới.
Trầm Khinh Trạch cầm một bình nước tưới nhỏ, chậm rãi tưới nước cho chậu hoa, Nhan Túy thì cầm một bình trà thủy tinh lớn, ngửa cổ tưới vào miệng mình.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu ấm áp dịu dàng chiếu sáng căn phòng, cửa sổ thủy tinh in bóng sườn mặt đang mỉm cười của Trầm Khinh Trạch.
"Rõ ràng là không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592087/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.