Câu nói của Trầm Khinh Trạch tựa như sấm sét giữa trời quang, giáng xuống khiến mọi người xung nghẹn họng không nói nổi nên lời, muôn vàn lý do thoái thoát, muôn vàn phản biện mà Diêm Vương vừa chuẩn bị tuôn ra khỏi miệng đã trực tiếp bị một câu nói của Trầm Khinh Trạch dồn trở lại về bụng, nhất thời không thoát ra được, mọi người không tài nào nghĩ ra được, rằng tình huống sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế này.
Chứng cứ? Thứ đó không quan trọng, lời nói của chủ tế đại nhân chính là sự thật đanh thép nhất.
Đám đông xung quanh sau khi trải qua một đợt im lặng ngắn ngủi thì những tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu nổi lên và càng lúc càng lớn.
"Cái gì thế này?"
"Lẽ nào thằng cha đó đã ăn cắp ý tưởng thiết kế của chủ tế đại nhân? Ăn gan hùm mật gấu rồi chắc?"
"Chủ tế đại nhân làm sao có thể nói dối được? Nghe nói thiết kế của khẩu súng ban đầu chính là do y đưa cho..."
Hai chân của Tề Lãng bị chôn cứng tại chỗ, miệng hắn không ngừng há ra rồi lại ngậm vào, ánh mắt mà hắn nhìn Trầm Khinh Trạch chứa đầy sự khó hiểu, cho đến khi ánh nhìn của người nọ quét qua đám đông, rồi dừng lại trên mặt hắn trong giây lát.
Tề Lãng đột nhiên giật mình, nội tâm nảy lên xuống, chủ, chủ tế đại nhân ghim mình rồi ư?!
Diêm Vương lúc nãy vẫn còn giữ được vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, thì lúc này hắn hệt như một bức tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592062/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.