Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Nhìn Bạch Cảnh Trần sạch sẽ và đơn thuần, những thứ bẩn thỉu xấu xa ngươi lừa ta, ta gạt ngươi trong lòng Quân Nguyên Thần đều biến mất.
Bất tri bất giác một nụ cười thoải mái xuất hiện trên mặt hắn.
“Ngươi xem ngươi, ngươi còn cười!”
Bạch Cảnh Trần nổi giận, lại muốn chổng mông chui vào trong chăn, không muốn nhìn ai.
Nhưng trán lại đâm phải bàn tay của Quân Nguyên Thần.
Quân Nguyên Thần vội vàng nói: “Ta không có cười ngươi.”
Bạch Cảnh Trần chui vào chăn không thành, liền vùi mặt vào chiếc gối bên cạnh.
Y buồn bực nói: “Cười đi, cười đi, dù sao cũng không phải có mình ngươi cười ta.”
Chuyện đã vậy rồi cứ mặc đi.
“Ta không có, ta lấy mạng ta ra thề!” Quân Nguyên Thần nói, “Nếu còn chưa hết giận, vậy ngươi cũng mắng ta đi, mắng ta què, mắng ta tàn phế……”
Chỉ nghe Quân Nguyên Thần chậm rãi nói: “Hồi còn nhỏ…ta rất thân thiết với phụ thân, phụ thân gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào ta. Nhưng năm tám tuổi, lúc học cưỡi ngựa ta bị ngã gãy chân, để lại thương tật, không chữa trị được, mới đầu phụ thân còn thương xót an ủi ta, nhưng vết thương ở chân mãi không lành, ông càng ngày càng ít tới thăm ta, về sau tựa như một cái gai trong gia tộc, ta thường xuyên nghe thấy bọn họ cười nhạo ở sau lưng mình…”
“Được rồi, chúng ta đang so xem ai thảm hơn ai sao? Thắng cũng không có phần thưởng.”
Bạch Cảnh Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-y/3594503/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.