….Yên tĩnh không một tiếng động….
Sao không phản ứng gì thế? Hay là ta hát không hay? Hay là người ở đây không thích nghe bài hát kiểu như vậy.
Tên họ Long nhìn chằm chằm vào ta, ngươi không bị bộ dạng của ta dọa thì làm ơn có chút phản ứng đi có được không?
“Bài hát này tên là gì?”
Người ngồi bên cạnh cửa sổ kia xoay người lại từ lúc nào thế nhỉ? Một đôi mắt u buồn nhìn ta, Ồ!
Đúng là một mỹ nam tử, vận bạch y ngồi dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, đẹp quá…
Ta nhìn đến ngây cả người “Bẩm công tử, bài hát đó tên là Vũ Điệp”
“Vũ điệp! Nàng biết Vũ Điệp ư?” Mỹ nam tử nghe đến hai từ Vũ Điệp thì kích động nắm lấy tay ta lay không ngừng.
Đừng lay nữa, ta bắt đầu chóng mặt rồi đấy. “Công tử, tôi không biếtngười nào tên Vũ Điệp cả, chỉ là thật trùng hợp bài hát vừa nãy cũng tên là Vũ Điệp thôi”.
“Thật sao?” Vẻ mặt có chút thất vọng.
“Yến nhi, ta càng ngày càng muốn nhìn thấy gương mặt của nàng, có thểhát một bài hay như vậy thì không biết nàng sẽ trông như thế nào đây…hahahaha”. Nói xong còn định kéo khăn che mặt của ta xuống, ta vội vàngnhảy lên nhanh tay bảo vệ khăn che mặt.
“Ô! Tiểu Yến nhi còn thẹn thùng sao, đừng sợ ~~ hahahaha~~” Long công tử vừa nói vừa định túm lấy ta.
Còn ta thì tránh né, chớp mắt cái đã bị hắn tóm được, một bóng đen tiến lại gần.
“Đủ rồi, Long huynh, nếu nàng đã không muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt cùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-tung-hoanh-thien-ha/174402/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.