Trận đấu truyền thống? Cả một buổi tối ta ngồi suy nghĩ xem rốt cuộctrận đấu chết tiệt đó là gì. Rất muốn đi hỏi ai đó nhưng Hoàng thượng đã nói thế thì chắc mọi người đều nghĩ là ta đã biết rồi, nhưng ta đây làm sao mà biết cơ chứ? Ta có phải người triều đại này đâu. Sự tình sao lại đi tới mức này, haizzz, đành chờ ngày mai rồi tính tiếp vậy..
“Meo meo…meo meo…”
Meo meo? Ta ngẩng đầu nhìn con mèo nhỏ màu trắng chỉ xuất hiện ở lãnhcung. Sao có thể xuất hiện trong phòng ta được nhỉ? Bởi bị coi là phầnthưởng nên ta bị canh phòng nghiêm ngặt, bị ném vào căn phòng này, Hoàng thượng đã hạ lệnh chỉ tới lúc trận đấu ngày mai bắt đầu thì ta mới được ra ngoài.
“Mèo nhỏ, ngoan, lại đây nào.” Ta ngoắc tay về phía con mèo nhỏ đáng yêu kia.
“Ta không phải mèo nhỏ, cô đã từng gặp con mèo nhỏ nào lại to như thế chưa hả?”
Á! Mèo nói chuyện, ta kinh ngạc nhìn nó.
Con mèo kia nhảy lên gường, gạt cái khăn che mặt của ta xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt ta. “Xem ra ta không tìm sai người, cô đúng là tiểu hồđồ rồi.”
Tiểu hồ đồ? Xưng hô này chỉ có người trên thiên giới mới biết được. “Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
“Ha ha, ta chính là người nguyệt lão phái xuống để tìm Long châu giúpcô, người có duyên.” Con mèo tăng thêm âm lượng ở ba chữ người có duyên, khiến ta nghe thật rành mạch rõ ràng. ‘Người’ có duyên? Mèo sao có thểxem là người được? Bạch gia gia cho dù đã già nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-tung-hoanh-thien-ha/1615253/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.