“Hoàng thượng!” Ta kinh sợ nhìn hắn, hắn đi lại xung quanh ta không ngừng, đã vậy lại chẳng thèm nói câu gì.
Bỗng nhiên hắn ôm lấy ta “Vân nhi, trẫm làm gì mà nàng lại sợ hãi thế kia?”
“Thiếp… tại thiếp nhất thời gặp hoàng thượng nên hơi ngạc nhiên chút thôi.”
“Ngạc nhiên…ha ha ha. Thật vậy à, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẫm đãkhông kinh ngạc thì thôi, cớ sao bây giờ nàng lại thế. Nàng với côngchúa ban đêm không ngủ lại chạy đến hậu cung làm gì?” Hắn dùng tay ômchặt lấy ta.
Hắn biết sao?
“Thiếp…Thiếp.” Đến nửa câu ta cũng không thể nói được chỉ biết im lặng mà nhìn hắn. Rốt cuộc hắn muốn gì đây.
Hắn bế ta lại gần giường, sau đó đặt ta xuống
Giường? Không phải chứ, ta hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
“Ha ha… Nàng cho là trẫm không biết gì chắc? Nàng không phải là Vân nhi!” Hắn dùng tay tóm lấy cổ ta “Nói mau! Nàng là ai?”
Càng lúc ta càng không thở được, hắn muốn giết ta sao? Thời khắc tanghĩ bản thân mình sắp chết thì ta lại thấy hắn từ từ cúi xuống hôn ta.
Nụ hôn đầu tiên của ta… sao lại có thể mất đi trong tình huống này cơchứ. Nụ hôn mà ta đã cố gắng gìn giữ cho người tình trong mộng mà lại để mất đi thế này sao, ta đau khổ giãy dụa. Ta càng giãy dụa thì hắn lạicàng hôn ta mãnh liệt hơn.
Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy?
Trong lúc giãy dụa ta vô tình đã xé rách long bào của hắn, làm lộ ralong châu, vừa thấy long châu ta đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-tung-hoanh-thien-ha/1615243/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.