8h tối tôi bắt taxivề nhà. Mở cửa, trong phòng tối om,bật điện lên, lại là căn phòng hưuquạnh lạnh giá mọi ngày.Hình như mẹ tôi chưa về thì phải, bà luôn là con người tham công tiếc việc mà.
''Phong,con về rồi à? Ăn gì chưa để mẹ đi nấu?''
Từ phòng nghiên cứu dưới tầng bước lên,trên người vẫn mặc áo blu trắng,tuy khuôn mặt vẫn chứa vẻ mệt mỏi,xong khuôn mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.Đãbao lâu rồi tôi chưa từng thấy mẹ cười nhỉ?Có lẽ từ khi người đàn ôngbội bạc Trần Kiến Quốc bỏ đi theo người đàn bà khác,hay từ khi em traitôi qua đời?
Tôi cũng không biết nữa, khuôn mặt phúc hậu dầnxuất hiện những nếp nhăn theo năm tháng,cả tuổi thanh xuân của mẹ chìmđắm trong công việc để đủ tiền nuôi chúng tôi,những gì tôi và em trai nợ bà, không bao giờ là đủ.Trong lòng tôi lại dấy lên ngọn lửa căm ghétngười đàn ông bội bạc hám lợi kia,đừng để tôi gặp lại ông ta, nếu khôngtôi sẽ chẳng để yên đâu.
''Không cần đâu mẹ...con ăn cùng bạn rồi,nếu mệt mẹ nên nghỉ ngơi..con lên phòng đây''
Bước lên cầu thang, tôi ngoảnh lại nói với mẹ,trong đầu vẫn đang mông lungsuy nghĩ, có lẽ tôi cũng cần phải nghỉ ngơi rồi.Bước vào phòng, tôi cởiáo sơ mi ra, khuôn ngực phẳng lỳ, trắng hồng hiện ra trước mắt.Tuy cơthể không có cơ, xong phần hông lại vô cùng có lực,ngón tay thon dàikhẽ chạm xương quai xanh quyến rũ.Một khuôn mặt đẹp,nhưng tôi lại ghétkhuôn mặt này, bởi nó giống với người đàn ông kia.
Ông ta làngười Trung hoa lai Mỹ, em trai tôi thừa hưởng tất cả gen trội,nó có vẻ đẹp lai,thu hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-thanh-hotboy/192712/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.