Chương trước
Chương sau
Trương Lam Nguyệt nghĩ mãi cũng không ra tại sao mình lại cười,đành nhắm mắt đi ngủ,nàng quyết định bắt đầu từ ngày mai phải thay đổi,phải dạy dỗ lại Thượng Quan gia này cho tốt. Sáng ngày hôm sau,Huyên Huyên phải đi Thanh Khâu phục sớm để làm bù cho quãnh thời gian trước,nên Thượng Quan Lâm Vân phân phó cho hai nha hoàn khác phụ trách đưa đồ ăn sáng đến cho Trương Lam Nguyệt thay nàng. Trương Lam Nguyệt cười lạnh,vừa nghe là đã biết Thượng Quan Lâm Vân muốn gây khó dễ rồi. Bất quá,nàng cũng thay đổi rồi,từ Thượng Quan Lam Nguyệt trở thành Trương Lam Nguyệt.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hai nha hoàn mang đồ ăn đến rồi gõ cửa,miệng nói nhỏ nhẹ:"Tứ tiểu thư,nô tì đem đồ ăn sáng đến cho người". Đợi một lúc không có tiếng động,một nha hoàn thấp giọng nói:"Uy,Tiểu Liên,ngươi có nghĩ tứ tiểu thư này ốm đến mức không dậy nổi không?". Nha hoàn tên Tiểu Liên kia nhướng mày rồi gật đầu:"Tiểu Băng,có lẽ ngươi nói đúng,chúng ta nhân cơ hội này hành hạ nàng một phen,ngươi thấy thế nào?". "Hảo"-Nha hoàn Tiểu Băng đồng ý rồi tiến lên định đẩy cửa nhưng chưa đẩy được thì Trương Lam Nguyệt đã mở cửa làm Tiểu Băng suýt nữa ngã nhào xuống đất. Nàng cười vô cùng "sáng lạn" hỏi:"Hai ngươi đến đưa đồ ăn sáng thay Huyên Huyên?". Tiểu Liên cung kính nói:"Ân tứ tiểu thư. Đại tiểu thư phân phó chúng nô tì đến đưa đồ ăn cho người thay Lam Mặc Huyên". Trương Lam Nguyệt gật đầu,hướng tay về phía sao như tỏ ý mời,trực tiếp không để ý đến ánh mắt căm hận của nha hoàn tên Tiểu Băng. Tiểu Băng thấy nàng làm ngơ mình thì tức giận vô cùng,đang tính kế trả thù thì đột nhiên vấp phải chân Trương Lam Nguyệt té ngã. Tiểu Liên vừa để đồ ăn trên bàn thấy Tiểu Băn bị Trương Lam Nguyệt ngáng chân ngã vội chạy đến đỡ Tiểu Băng dậy. Tiểu Băng giạn lại càng giận,chỉ tay về phía Trương Lam Nguyệt hét lớn:"Ngươi,đồ xấu nữ,dám ngáng chân ta?". Trương Lam Nguyệt không nhưng không thu lại nụ cười mà còn làm nó càng đậm thêm,giọng đầy "ôn hoà" hỏi:"Đây là thái độ khi nói chuyện cới chủ tử của ngươi?". Tiểu Băng cùng Tiểu Liên nghe giọng nói nàng,sóng lưng không tự chủ run rẩy nhưng Tiểu Băng vốn nghĩ có Triệu thị chống đỡ nên vẫn kiêu căng tự mãn:"Hừ,ngươi xứng làm chủ tử của ta sao? Chỉ là xấu nữ mà cũng". Tiểu Băng còn chưa kịp nói đã bị một bàn tay không chút lưu tình giáng xuống một bên mặt,nàng ta đau đớn vội ôm mặt,Tiểu Liên ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Trương Lam Nguyệt. Đúng,cái tát đó là do Trương Lam Nguyệt,thực sự đã làm cho một bên mặt của Tiểu Băng in rõ năm đầu ngón tay. Mà hung thủ của cái tát này là Trương Lam Nguyệt vẫn ung dung tự tại đi đến bên bàn,khéo ghế ngồi xuống ăn đồ ăn trên bàn,còn nhàn rỗi bồi thêm một câu mỉa mai châm chọc:"Hai từ 'xấu nữ' này ta thực sự nghe không được thuận tai cho lắm. Xin lỗi,đều tại cái tay của ta,nghe thấy hai từ đấy là đánh". Tiểu Băng nhìn một màn trước mắt,cơn giận không kiềm chế được,giơ tay chỉ vào mặt nàng hét lớn:"Ngươi,tiện nhân chết tiệt. Tiểu Liên,chúng ta cùng xông lên đánh nó,phải cho nó một bài học vì tội dám đánh ta". "Hảo"-Tiểu Liên gật đầu,cả hai cùng khí thế hùng hổ định xông lên đánh Trương Lam Nguyệt thì nhanh như chớp,bóng của Trương Lam Nguyệt đã không thấy đâu. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau,chưa kịp tiêu hoá sự việc trước mặt đã bị một quyền của nàng làm cho đau đớn đến choáng váng đầu óc. Nàng chưa vừa lòng còn cho mỗi người thêm một cước vào giữa lưng,giọng mang đầy thoả mãn:"Nha,thật nhớ lúc trước khi các ngươi hành hạ ta,cảm giác lại sảng khoái như vậy. Hoá ra đây là lý do các người lúc nào cũng xúm lại bắt nạt,đánh đập ta". Tiểu Băng cùng Tiểu Liên biết được sự lợi hại của nàng,vội dập đầu liên tiếp,miệng kêu gào xin tha thứ. Trương Lam Nguyệt chán ghét nhìn cả hai,phất ống tay áo nói:"Các ngươi,nhìn thật chán ghét. Nếu sau này còn đến đây quấy rầy ta thì đừng các trách. Mà chuyện hôm nay",nàng ngưng một lúc,nhìn biểu hiện của hai kẻ trước mặt. Cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn lên khuôn mặt gian xảo đầy ý cười nhạo của nàng,không tự chủ mà rùng mình,vội dập đầu nói:"Nô tỳ,nhất định sẽ đem chuyện này nói ra ngoài". "Tốt,lui đi"-Nàng phất tay áo rồi ngồi xuống bàn ăn đồ ăn sáng,Tiểu Băng cùng Tiểu Liên như được ân xá,vội vàng lui ra không dám lưu lại một giây. Đông đại lục làm đại lục trọng võ,lấy võ thuật làm chủ nhưng nữ nhân trời sinh yếu đuối,không thể tu luyện võ,chỉ có thể ở nhà luyện tập cầm kỳ thi hoạ. Một nữ nhân có thiên phù luyện võ đã đếm chỉ trên đầu ngón tay,nói gì đến một xấu nữ bậc nhất yếu ớt,đó cũng là một phần lý do khi một đứa yếu ớt như Thượng Quan Lam Nguyệt bị người ta chê cười. Nếu bây giờ,nếu nữ nhân yếu đuối bị người ta cười nhạo nhất Thiên Tang quốc này trở thành một nữ cường,không biết sẽ có phong ba gì đây,thật vừa là Trương Lam Nguyệt là kẻ yêu thích phong ba. Chắc chắn sẽ không thiếu nàng góp mặt vào sự kiện lần này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.