Chương trước
Chương sau
8 năm trước,Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt 6 tuổi,lần đầu tiên gặp Khúc Trường Khanh
Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt năm 8 tuổi,bị cha là Thượng Quan Lâm Vân cùng mẹ cả là Triệu Diệp Dung đẩy vào sống trong Vị Ương hiên,bắt đầu cuộc sống của xấu nữ. Buổi sáng,Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt cùng Huyên Huyên chuyển đồ đạc vào Vị Ương hiên,nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi bật khóc nức nở. Vị Ương hiên thật đúng với cái tên,thật bẩn và nhiều bụi,lại đầy mạng nhện giăng đầy nữa. Huyên Huyên ở bên cạnh lúc này mới 6 tuổi,nhìn tiểu thư nhà mình rồi cũng bật khóc theo:"Tiểu thư,chẳng lẽ từ bây giờ chúng ta phải sống ở đây hay sao?". "Ô ô,Huyên Huyên,ta không muốn sống ở đây. Tuy trước giờ ta ở Nguyệt Huyền hiên không được đầy đủ như các tỉ tỉ nhưng cũng không bẩn như tại đây,ô ô"-Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt ôm mặt,phát ra những tiếng nghẹn ngào,Huyên Huyên dịch người về phía nàng,vỗ vỗ đôi vai bé nhỏ của nàng:"Tiểu thư,ô ô,không sao,em sẽ dọn dẹp lại nơi này. Tiểu thư,ô ô,người đừng khóc nữa". "Chỉ có một nha hoàn thì làm sao dọn hết chỗ này?"-Một thanh âm ôn nhù cùng ấm áp bỗng lọt vào tai Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt,nàng kinh ngạc,quay đầu nhìn Khúc Trường Khanh đứng sau mình.
Đây là lần đầu tiên tiểu oa nhi này nhìn thấy người nào tuấn mĩ đến vậy,cho dù là đại ca cũng không sánh bằng. Phút chốc,Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt ngây người,còn Khúc Trường Khanh thì mỉm cười,chậm rãi tiến đến trước mặt nàng,đưa cho nàng một chiếc khăn tay thêu hoa,nói:"Đừng khóc,nói ta nghe muội có phải Thượng Quan Lam Nguyệt-nữ nhi của Bạch cô cô không?". Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt gật gật đầu,hỏi lại:"Đúng,Bạch là họ của di nương muội. Vậy,huynh tên gì?". "Ta họ Khúc,tên Khúc Trường Khanh,là ngũ hoàng tử"-Khúc Trường Khanh đáp,Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt nghe đến ngũ hoàng tử không khỏi run rẫy,vội quỳ xuống hành lễ:"Ngũ điện hạ,tha mạng cho thần nữ không,không hành lễ".
"Không sao,cứ gọi ta là Khanh ca. Từ nay trở đi,Khanh ca sẽ bảo vệ cho muội"-Câu nói của hắn,như một lời định ước,làm trái tim nhỏ bé của Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt rung động
------------------------------
Vài tháng trước khi Thượng Quan Lam Nguyệt chết,14 tuổi,danh tiếng xấu nữ đã lan truyền khắp nơi trong Thiên Tang quốc
Thượng Quan Lam Nguyệt sau 5 năm sắt mà không nên thép,với cái danh xấu nữ thì đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài. Lần này nàng đi,không chỉ có một mình mà còn có Thượng Quan Lâm Vân và Thượng Quan Ngọc Kỷ,Huyên Huyên vừa nghe đã biết đại tiểu thư và tam tiểu thư định làm tiểu thư nhà mình xấu mặt giữa đường nhưng Thượng Quan Lam Nguyệt suy nghĩ đơn giản nên làm sao biết được.
Thượng Quan Lâm Vân cùng Thượng Quan Ngọc Kỷ cười thầm,nhằm đúng lúc chiếc xe ngựa đang tiến ra giữa kinh thành thì cho dừng xe,lại tự làm bỏng chính mình rồi hét lên,đẩy Thượng Quan Lam Nguyệt xuống đường,lớn tiếng quát:"Lam Nguyệt,ta đưa muội ra ngoài chơi,sao muội nhân lúc xe dừng làm bỏng tay ta". Thượng Quan Lam Nguyệt bất ngờ bị đẩy xuống xe,lại nghe Thượng Quan Ngọc Kỷ nói vậy thì run sợ,lắp bắp túm váy Thượng Quan Ngọc Kỷ:"Tam tỉ,ta,ta không có",Thượng Quan Ngọc Kỷ bày ra bộ dạng thương tâm nhìn Thượng Quan Lam Nguyệt:"Tứ muội,ta biết muội không cố ý nhưng ta phải làm thế nào với vết bỏng to như vậy". Thượng Quan Ngọc Kỷ không được,Thượng Quan Lam Nguyệt đành đổi sang cầu tình Thượng Quan Lâm Vân:"Đại tỷ,ta,thực sự không có cố ý mà". Thượng Quan Lâm Vân lắc đầu tỏ ý bất lực,Thượng Quan Lam Nguyệt sững người,ngậm ngùi cuối đầu. Người xung quanh thấy như thế một màn liền xúm lại bàn tán,chỉ chỏ,khinh thường,có cô nương còn lên tiếng chê trách. Thượng Quan Lam Nguyệt cuối đầu,nàng không biết mà cũng không thể làm gì vào lúc này. "Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?"-Một giọng nói quen thuộc vang lên,Thượng Quan Lam Nguyệt như được giải cứu,vui sướng hô to:"Khanh ca". Khúc Trường Khanh một thân bạch y chậm rãi bước đến đỡ Thượng Quan Lam Nguyệt,vẻ mặt đầy ấm áp cùng sủng nịnh xen thêm một chút lo lắng hỏi:"Muội ổn?". Thượng Quan Lam Nguyệt thuỷ chung cuối đầu nhưng có thể thấy nàng đang tươi cười,bàn tay trắng nõn siết tay Khúc Trường Khanh thêm chặt làm bao thiên kim tiểu thư có mặt đều đỏ mắt căm hận. Khúc Trường Khanh đỡ Thượng Quan Lam Nguyệt vào xe ngựa,quay lại phân phó Quân Ly rồi cùng lên xe ly khai*. Không biết sau khi cả hai người đi Quân Ly đã nói gì nhưng bất quá lại không tệ,trên phố không có bất cứ lời bàn tàn nào về chuyện này hết,ngay cả Thượng Quan Ngọc Kỷ cũng cắn môi,nhắm mắt cho qua chuyện.
Ly khai:Rời đi
Nhưng,cũng kể từ chuyện đó,nàng(Thượng Quan Lam Nguyệt) bắt đầu nếm trải cựu hình của Thượng Quan Lâm Vân và Thượng Quan Ngọc Kỷ. Hai tỷ muội này mỗi khi rãnh rỗi đều đến Vị Ương hiên chèn ép,đánh đạp nàng,còn ra lệnh cho hạ nhân bất cứ lúc nào cũng có thể khi dễ nàng,trong một ngày nếu ai không khi dễ một lần sẽ phải chịu thay. Hạ nhân Thượng Quan gia đều là những kẻ ăn cháo đá bát,chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này khi dễ nàng. Nàng tư chất yếu đuối,không dám đánh trả nên mới đem dung mạo khuynh thành của mình huỷ hoại dưới tay Thượng Quan Ngọc Kỷ,mới bị Thượng Quan Lâm Vân đánh cho đến chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.