Chương trước
Chương sau
Một hàng ba người cùng nhau trở về Thượng Quan phủ đệ,Diệp Từ cuối cùng cũng hiểu tại sao Trương Lam Nguyệt chỉ đơn thuần muốn mình gọi là tỉ tỉ chứ không phải tiểu thư,mà Huyên Huyên lại nói chắc chắn chính mình sẽ không trở thành vật trút giận của tỉ tỉ. Hóa ra tỉ tỉ cũng giống nàng,bị những kẻ tự xưng là "người thân" ngược đãi,hành hạ đến mức này. Nhưng Trương Lam Nguyệt như vậy làm Diệp Từ không những không chán ghét mà còn thêm kính trọng nàng hơn,có một chủ tử đồng cảm,quan tâm tới chính mình như vậy,hơn nữa,Trương Lam Nguyệt bình thường nhan sắc khuynh thành,lại vô cùng có đầu óc Diệp Từ có cầu cũng không được chứ đừng nói chán ghét. Nàng thấy nàng là rất may mắn a!

Diệp Tử có thể coi là một nha hoàn đắc lực với Trương Lam Nguyệt bởi con mắt nhìn người của nàng. Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt,nhưng Diệp Từ lại có thể từ ánh mắt đối phương phát hiện ra tâm ý của họ,đó cũng là lý do tại sao một người tâm tình sắt đá như Diệp Từ có thể dễ dàng tôn sùng Trương Lam Nguyệt,coi kẻ thù của nàng cũng như kẻ thù của chính mình. Bởi ánh mắt Trương lam Nguyệt,Diệp Từ có thể thấy rất nhiều thứ tâm tình hỗn độn,vừa lạnh lẽo thanh khiết như băng,vừa đen tối sâu thẳm như đáy vực,vừa mạnh mẽ như hỏa lại vừa ôn hòa như nước. Những thứ này dù tương sinh tương khắc,nhưng ở trên cùng một người lại hòa hợp đến kì lạ,làm người ta một khi đã nhìn,lại không thể dời mắt khỏi. Còn những kẻ như Thượng Quan Lâm Vân hay Triệu thị,vừa nhìn Diệp Từ đã biết hai kẻ nội tâm âm hiểm,độc ác như rắn,làm người ta vạn phần chán ghét.

Cũng được hơn một tuần sau khi Trương Lam Nguyệt mua Diệp Từ về từ chợ nô lệ,nàng cũng đại khái hiểu được quan hệ của Trương Lam Nguyệt với những người trong Thượng Quan gia. Đương nhiên,Trương Lam Nguyệt cùng Huyên Huyên cũng không dấu diếm bất kì thứ gì với Diệp Từ hết,nên làm lòng hâm mộ của Diệp Từ với tỉ tỉ mình càng cao hơn. Nhưng,có thêm Diệp Từ ở chung,giúp đỡ cũng không làm thay đổi mấy cuộc sống bình thường của Trương Lam Nguyệt,thẳng đến một ngày nàng gặp một người-Một người đã tan chảy hoàn toàn băng giá trong trái tim nàng,thay đổi hoàn toàn số mệnh của Trương Lam Nguyệt (Nam chính lên sàn bà con ơi!)

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tròn một tháng sau khi Diệp Từ được mua về,nàng đối với Trương Lam Nguyệt vẫn là hết mực tôn sùng,giúp đỡ,cũng nhờ nàng mà việc tìm nhân lực cho kinh doanh tửu lâu nhanh hơn một bước. Diệp Từ quen biết rất nhiều nô lệ bị chủ nô vứt bỏ,khất cái trong kinh thành,hơn nữa chúng đều là những đứa trẻ cũng chỉ mới 14,15 tuổi nên không sợ sẽ gây trở ngại cho việc kinh doanh. Còn một tuần nữa là đến ngày khai trương Nguyệt Hoa lâu công việc kinh doanh tạm thời xong xuôi nên Trương Lam Nguyệt có thời gian rảnh rỗi ra ngoài ngắm trăng. Đây là lần đầu tiên nàng có dịp thưởng thức ánh trăng nơi này,có lẽ so với quê hương trước kia cũng không khác biệt lắm nhưng như vậy có thể giúp nàng giảm bớt nỗi nhớ nhà trước kia. Chợt,một tiếng đao kiếm va chạm thành công kéo Trương Lam Nguyệt trở lại thực tại,nàng ánh mắt trở nên sắc bén,tay đặt lên chủy thủ bên hông,đảo mắt bốn phía đề phòng bất trắc. Tiếng va chạm càng ngày càng gần,rồi hai cái bóng đen lướt qua,đáp trên nóc Vị Ương hiên,lại tiếp tục giao chiến. Đây có thể nói là trận chiến của cao thủ thực thụ bởi những đường kiếm vung lên,vừa sắc bén đoạt mạng đối phương,lại vừa nhanh như chớp,liên tiếp lóe lên trong đêm. Trương Lam Nguyệt vẫn im lặng nhìn hai ngoại nhân kia hỗn chiến,chủy thủ trong tay hơn thả lỏng.

Nàng không cần mà cũng không muốn can thiệp vào chuyện của hai người này.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt,một trong hai người bắt đầu đuối sức,động tác cũng theo đó mà chậm lại,sức sát thương giảm đi đã hơn ba phần. Người còn lại thấy đối thủ đã kiệt sức,cười khoái chí,một kiếm hướng ngực trái-địa phương chí mạng của con người mà đâm. Người kia không kịp trách,hứng trọn một kiếm chí mạng,lập tức ngã từ trên xuống,dựa vào gốc cây phía dưới mà hấp hối. Người còn lại đứng trên nở nụ cười ngạo mạn,cũng không xuống kiểm tra xem đối thủ của mình đã chết hay chưa,khinh công tuyệt diệu thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt Trương Lam Nguyệt. Nàng lúc này mới động chân mày,dời tầm chú ý về phía ngoại nhân đang hấp hối,khẽ đến gần vạch khăn bịt mặt của hắn xuống. Ánh trăng lờ mờ thoát khỏi mây che,chiếu một mảng xuống chỗ hai người đang đứng,khuôn mặt ngoại nhân dần lộ ra. Cho dù đang ở ranh giới sống chết vẫn toát ra khí thế bức người;dung mạo anh tuấn tiêu sài,lại lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm,làm người ta bị cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên,nếu nói hắn vẻ đẹp chỉ đứng hạng hai,tuyệt đối không kẻ nào xứng đáng ở hạng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.