Chương trước
Chương sau
Edit: ss gau5555

Beata: Bunny

Buổi tiệc tiến hành bình thường, PhượngHiên cũng không trả lời vấn đề của Bích Nhân Hoành, Bích Nhân Hoành tấtnhiên không biết hắn tính toán như thế nào. Trên cơ bản không có ngườinào chú ý tới chuyện này, trừ bỏ Phượng Trọng Nam, ông ta và Bích NhânHoành ngồi cách một người là Lam Chí Huyên.

PhượngTrọng Nam ẩn nhẫn bốn tháng, một mực chờ tiệc chúc thọ ngày hôm nay bắtđầu, chờ âm mưu của ông nhạc dạo tấu vang. Vốn định hôm nay có thể thấyvẻ mặt của Phượng Hiên bởi vì không từ chối được tứ hôn khẳng định sẽrơi trên đầu hắn mà không biết làm sao, đến lúc đó tâm tình của mình cóthể tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc Phượng Hiên từ khi sinh ra đến giờ đềukhông để cho Phượng Trọng Nam như nguyện, thần sắc hắn không chỉ cókhông thay đổi, mà còn cười đến kiêu ngạo, bộ dạng giống như đã địnhliệu trước, lúc này làm cho Phượng Trọng Nam cảm thấy cực kỳ khó chịu,không khỏi bởi vì bất mãn mà khẽ hừ một tiếng, nghĩ rằng: Phượng Hiên,đừng tưởng rằng chỉ có tứ hôn đơn giản như vậy!

Ông ta hừ nhẹ một tiếng trùng hợp làmcho Phượng Hiên tùy thời chú ý cử động của ông ta, gần đây vẫn rất muốnkhiêu khích ông ta, nghe thấy được. Chỉ thấy Phượng Hiên lập tức cầm lấy chén rượu lắc lư, cách hai người, dùng ngữ điệu giận điên người hỏi:“Phụ thân đại nhân, có chuyện gì làm cho ngài bất mãn sao?”

Phượng Trọng Nam cứng lại một chút,không muốn xung đột với hắn trước khi kế hoạch hoàn thành, sợ bởi vìkhông bắt bẻ mà trúng thiết kế của hắn, bị hắn làm cho đổ ngã trước, đây cũng là nguyên nhân Phượng Trọng Nam trong khoảng thời gian gần đây vẫn để ý, không cùng Phượng Hiên đối chọi ở bên ngoài.

Phượng Trọng Nam đang nghĩ tới nên trảlời như thế nào cho tốt thì trùng hợp thấy một hàng sứ giả tuổi trẻtrước mặt kia, lúc này lại hừ một tiếng, nhíu mày không vui nói: “Hừ,nhìn nơi đó một cái, một số quốc gia có hơi quá không đem quốc gia củata để vào mắt rồi, lại có thể phái những người như vậy tới đây! Nếukhông phải vì việc hiệp thương như vậy sẽ có lợi đối với quốc gia thì…,ta chắc chắn sẽ tấu lên hoàng thượng, đem đuổi ra khỏi quốc gia của ta,đưa ra chấn vấn đối với nước bọn họ!”

“Không, chỉ sợ chuyện hiệp thương lầnnày của nước chúng ta với một số sứ giả vài quốc gia tại đây lại khôngchiếm được lợi ích gì!” – Lễ bộ Thượng thư Lam Chí Huyên lại có ý kiếntương phản với Phượng Trọng Nam.

Vừa nghe được lời của Phượng Trọng Nam,Bích Nhân Hoành lập tức nhìn về phía Phượng hiên, quả nhiên thấy khuônmặt tuyệt sắc kia nở một nụ cười tươi, thiếu chút làm loá mắt người.

Tiếp theo lời của Lam Chí Huyên, PhượngHiên mở miệng khiêu khích Phượng Trọng Nam. “Phụ thân đại nhân, xem rangài đã ru rú trong nhà quá lâu a! Mới không biết tình hình các nướckhác, không thể làm như vậy được a! Tốt xấu gì ngài cũng là tả thừatướng, chuyện này để cho người khác biết mà nói, chắc chắn sẽ chê cười!” – Người đầu tiên chê cười ông ta chắc chắn sẽ thuộc về Phượng Hiên hắn. Phượng Hiên vừa nói còn vừa ra vẻ cảm thán lắc đầu, giống như có lòngtốt tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ mà bảo cho ngài cũng không chậm, nhớ kỹ này, mấy người này đều là nhân vật lợi hại, dự đoán là bởi vì kiêng kịnước ta, hơn nữa không biết tính cách tân hoàng, cho nên tự mình đến dòxét, để biết hoàng thượng sẽ mang đến cho quốc gia bọn họ những ảnhhưởng gì. Dù sao trong lúc tiên hoàng tại vị, đã làm cho Ngự Phượng quốc trở thành nước đứng đầu trong mười bốn nước, bọn họ không thể không sợtân hoàng sẽ lợi hại hơn hay không a!”

Lời này làm cho Phượng Trọng Nam tứcgiận đến cơ mặt căng thẳng, xiết chặt chén rượu trong tay mình, tronglòng mắng: ru rú trong nhà quá lâu? Tiểu tử chết tiệt, đều là do ai tạothành!? Nếu không phải tên khốn này nhốt mình, thì ông có bị như vậykhông? Thời gian tự do mới gần hai năm mình thăm hỏi chuyện trong triềuđã không còn đủ nữa rồi, làm sao còn có thể bận tâm tình báo nước khác!? Đồ ghê tởm!

Phượng Trọng Nam cố gắng áp chế hận ýcùng tức giận xuống đáy lòng, phản kích nói: “Cho dù là ta không hỏi thế sự đã lâu, nhưng vẫn còn biết Xích Hoàn quốc tuyệt đối không cho phépnữ nhân tham dự gì bất cứ hoạt động lễ mừng gì, địa vị của nữ nhân ởXích hoàn quốc đồng đẳng với con kiến. Nhìn sứ giả bọn họ phái đi khôngchỉ có nữ, lại còn là lão bà hai mươi lăm tuổi, càng kỳ quái hơn là,nàng ta là người mù! Đây không phải cố tình vũ nhục nước ta thì là cáigì?”

“Lão bà trong miệng ông kia chính làVương phi duy nhất của Thất vương gia có địa vị hết sức quan trọng củaXích Hoàn quốc, bốn năm trước trở thành hữu tướng của Xích hoàn quốc.Cũng chính người mù này, đem Xích hoàn quốc quấy long trời lở đất, phávỡ truyền thống thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ) của bọn họ, đem địa vịgiống như con kiến của nữ tử nâng cao ngang hàng cùng với vị trí của nam tử, ngày nay nữ tử của Xích Hoàn quốc có thể nói có địa vị nhiều hơn so với nữ tử nước ta.” – Phượng Hiên vừa nói vẻ mặt vừa cười nhạo nhìnPhượng Trọng Nam.

“Ừm, nữ tử của Xích Hoàn quốc có thểquang minh mà thi tuyển công danh, không giống Ngự phong quốc của bọn họ chỉ có Đức Phi nương nương đã từng giữ chức quan kia.” – Lam Chí Huyênkhông chỉ có nói chen vào, mà tiếp theo còn cảm khái một câu. “Thay đổiphong tục truyền thống, có thể sánh bằng cái gì cũng khó khăn!”

Người trung tâm của đề tài cũng khôngbiết có người đàm luận về nàng, đó là một người nhìn qua thuần khiếtgiống như hoa sen, nàng, quần áo trắng, nụ cười thanh nhã, cử chỉ tuyệtđẹp. Cạnh nàng giống như được yên tĩnh vây quanh, thấy nàng, sẽ làm chongười có tâm tình phiền chán không tự chủ được bình tĩnh trở lại, chorằng thế gian không còn tạp âm phiền não, chỉ có yên tĩnh an bình.Người, như kỳ danh, Liên Tĩnh.

“Động tác của nàng cũng không giống như người mù.” – Bích Nhân Hoành lắc lắc đầu.

Mấy người đồng thời thấy cung nữ bêncạnh Liên Tĩnh mang thức ăn lên, không cẩn thận, đụng phải chén rượutrên bàn, chỉ thấy Liên Tĩnh tay vừa lộn, động tác nhanh như tia chớp,nhẹ nhàng đỡ lấy cái chén kia, còn chuyển chỗ, từ đầu tới đuôi thần sắcchưa thay đổi. Nếu không phải cặp mặt kia của nàng quả thật vô thần, thì đúng là làm cho người ta nghĩ rằng nàng không khác người thường.

Vốn tưởng rằng mình nói rất đúng, nhưngdưới tình huống này lại có vẻ như không biết gì, để cho Phượng Hiên mượn cơ hội chê cười, làm cho Phượng Trọng Nam có chút thẹn quá thành giận,tuy nói ẩn nhẫn không phát tác ra ngoài, nhưng tuyệt đối không chịu thối lui, muốn vãn hồi mặt mũi của mình, ông không nói Liên Tĩnh nữa, mà làđổi người khác, phê phán nói: “ Sứ giả của Hắc Nhai quốc đến không biếtcảm thấy thẹn, trong trường hợp như này, mà ôm nữ tử trong lòng. Thật sự không ra thể thống gì! Loại nam nhân sa vào bên trong hương hoa của nữtử thì có thể có tiền đồ gì!”

“Đó là Tứ Hoàng Tử của Hắc nhai quốc.” – Lam Chí Huyên nhắc nhở Phượng Trọng Nam xuất thân người nọ không thấp.

“Sớm đã được phong làm Hắc Kì Vương.” – Bích Nhân Hoành bổ sung.

“Ha ha, phụ thân đại nhân, ngài thếnhưng lại cho rằng người dùng thời gian năm năm đem bảy thuộc địa củaHắc Nhai quốc bị chia cắt chấm dứt là không có tiền đồ? Hắn năm nay mớihai mươi hai tuổi mà thôi.” – Phượng Hiên vẻ mặt kinh ngạc, ngữ điệugiống như đang nói Phượng Trọng Nnam thật ngu ngốc. “Nói sau, nữ tửtrong ngực hắn chính là Vương Phi của hắn, nghe đồn Hắc Kì Vương này coi Vương Phi của hắn như bảo bối, đi chỗ nào cũng đều mang theo, khôngcách nàng một bước.” – Ha ha, nếu như có thể, hắn cũng muốn giống Hắc Kì Vương đem nương tử thân ái của mình đi như thế, thật tốt! “Ngài cho làhắn đang vuốt ve nữ tử hoang dã? Ai, chuyện vứt bỏ vợ con, vi phạm lờithề của mình, đi theo những tiện nhân lêu lổng khác, không phải ngườinào cũng có thể làm ra được.” – Ánh mắt của Phượng Hiên hèn mọn nhìnPhượng Trọng Nam, còn kém không nói thẳng Phượng Trọng Nam chính làngười thấp kém. “Cũng không phải là cầm thú chỉ biết khống chế nửa người dưới!” – Một câu nói nhỏ cuối cùng đấy bốn người đều có thể nghe thấy,tầm mắt của Phượng Hiên cuối cùng còn hướng bộ phận quan trọng củaPhượng Trọng Nam quét một vòng, không tiếng động mà nhấn mạnh một chútcầm thú trong lời của hắn là chỉ người nào, Phượng Trọng Nam bị làm chotức giận thiếu chút nữa chảy máu não.

Ông phải nhẫn nại, tuyệt đối không thểtức giận! Phượng Trọng Nam trong lòng mặc niệm ba lần, dời đi tức giậnđến trên người nữ tử được Hắc Kì Vương ôm kia, khinh thường nói : “Bộdạng nhu nhược như vậy, hồng nhan bạc mệnh!”

Phượng Trọng Nam cảm thấy nụ cười củaPhượng Hiên hơi cứng một chút, lúc này mới phát hiện lời nói vô tâmngược lại ám chỉ đến thể chất kém mà mất sớm của Cung Như Mộng. Hiểnnhiên kích thích Phượng Hiên, Phượng Trọng Nam lúc này đắc ý cười.

Phượng Hiên nhìn về phía nàng kia, trong lòng không biết là tư vị gì, đồng dạng là kiểu mềm mại, yếu đuối, thậmchí nàng còn không có dung mạo tuyệt thế như mẫu thân mình, chỉ là ngọtngào động lòng người mà thôi, nhưng sinh mạng lại tốt hơn mẫu thân củamình.

Nhưng vào lúc này, cái người làm cho ainhìn qua đều cảm thấy là gió thổi qua sẽ đổ rời đầu khỏi bả vai Hắc KìVương, mở to mắt, nhìn đối diện về phía Phượng Hiên bọn họ một chút.

Chỉ một chút, cho dù rời đi có phần xa,nhưng bốn người Phượng Hiên võ công cao thâm đều thấy rõ ràng. Đó là một đôi mắt sáng, sáng làm cho người ta cảm thấy trong suốt, nhưng điều này không phải mấu chốt, mà là đôi mắt quá sáng kia có chứa cảnh giác, đólà một đôi mắt của người có nội lực thâm hậu mới có thể có được.

Xem ra đối phương đã phát hiện ra Phượng Hiên bọn họ đang nhìn chằm chằm Hắc Kì Vương, cho nên mới xem xét mộtchút. Giống như cảm thấy không có chuyện gì, đôi mắt sáng kia lại cụpxuống, quay đầy trở về để Hắc Kì Vương ôm.

“Nàng tuyệt đối không nhu nhược!” – Bích Nhân Hoành kiên quyết.

“Càng sẽ không bạc mệnh!” – Lam ChíHuyên kinh ngạc hơn, bởi vì hắn phụ trách mời thượng khách đến bữa tiệc, nàng kia tối đa cũng chỉ mở nửa mắt, giống như là không có tí sức lựcnào.

Phượng Hiên nhìn nữ tử kia, thấy nàngmặc một bộ màu đỏ, chợt nhớ tới ở Hắc Nhai quốc lưu truyền một chuyện.“Xích Nguyệt xuất, huyết quang tiên; Bạch tinh hiện, quét ngàn quân”.Hắc Vương qua, san bằng bảy thuộc địa. Hắc Kì Vương sau khi bình địnhthuộc địa, mang về một người giống như phụ tá đắc lực của hắn trong Bạch Tinh, mà vị Xích Nguyệt kia không người nào biết diện mạo lại khôngthấy tung tích, không bao lâu, Hắc Kì Vương liền có thêm vị Vương Phinày. Xem ra có chuyện hắn đã bỏ sót không tra được, thú vị, Phượng Hiênkhông khỏi cười nhẹ ra tiếng, lại nhìn về phía Phượng Trọng Nam, thấy vẻ đắc ý của ông ta đã muốn thu lại, quyết không buông tha cơ hội cườinhạo ông ta, nói mát: “Phụ thân đại nhân, người nhìn người thật là chuẩn a!”

Nghe thấy giọng điệu trào phúng củaPhượng Hiên, hơi của Phượng Trọng Nam bị ngăn ở trên ngực không thể hạxuống. Không cam lòng cứ như vậy ở trước mặt tông chủ của hai tộc Lam,Bích mất hết mặt mũi ông ta quay sang sứ giả phía đối diện dò xét, chọnmột người trong số đấy để nói: “Dù như thế nào, Duyên Huyên quốc cũngkhông nên phái một đứa nhỏ mười bốn tuổi đến đây! Hơn nữa trong ngày vui như thế này lại mặc hắc y không khí trầm lặng, còn sa sầm cái mặt!”

“Duyên Huyên quốc hôm nay mới đến KiềnĐô, ta chỉ biết là Liễn vương gia, những thứ khác đều không biết. Dù gì, bộ dạng này của hắn cũng xác thực là kỳ cục!” – Nói đến người này, LamChí Huyên cũng không vừa lòng, gật đầu đồng ý với lời của Phượng TrọngNam, sau đó hỏi Bích Nhân Hoành bên cạnh. “Bích đại nhân biết chút gìsao?”

“Không rõ ràng lắm, tuổi nhỏ như vậy hẳn là không có bao nhiêu chiến công, phong vương gia, thì phải là hoàngtử. Nhưng mà nghe đồn các hoàng tử của Duyên Huyên quốc không phải yếuđuối, thì là hung tàn, nếu không cũng chỉ bình thường, không bằng phụhoàng Duyên Lân Đế của bọn họ là người có tài, đều đang lo lắng hoàng đế tiếp theo sẽ đem Duyên Huyên quốc suy yếu đi. Không biết Huyên Duyênquốc nghĩ như thế nào, lại phái người như vậy đến đây.” – Bích NhânHoành cũng không thích cảm giác đối diện với thiếu niên kia.

“Phi tử lại chạy đi lấy chồng Duyên LânĐế làm trò cười cho mười bốn quốc.” – Khó được hai người này nhất trí ýkiến với mình, Phượng Trọng Nam cảm giác rốt cục hòa thành một rồi, cũng không tin Phượng Hiên còn có thể nói ra thiếu niên này có gì đặc biệthơn người, dám nói mình không biết nữa.

“Phượng Hiên, huynh có biết hắn không?” – Bích Nhân Hoành hỏi Phượng Hiên. Hắn biết năng lực của Phượng Hiêngiống như quá dư thừa, thường xuyên sợ nhàm chán, thích phái người tìmkiếm chuyện của các nước khác, lấy tin đồn thú vị giết thời gian.

Phượng Hiên nở nụ cười đắc ý, đợi đếnkhi Bích Nhân Hoành tới hỏi, mới trả lời hắn: “Đứa con thứ mười sáu củaDuyên Lân đế – Địch Vũ Liễn, sống ở lãnh cung, không biết tại sao, người trong cung đều không biết. Khi hắn ba tuổi mới được phát hiện, có lẽ là bởi vì chuyện của mẫu phi hắn, làm cho Duyên Lân đế giận tím mặt, đemtoàn bộ phế phi trong lãnh cung lôi ra mới biết sự tồn tại của hắn. Mẫuphi của hắn không phải người khác, cũng chính là vị làm cho Duyên Lân đế mất hết mặt mũi, tự ý lấy chồng – Hiền phi. Nghe đồn đó không phải làcon của Duyên Lân đế, toàn bộ người trong tộc của mẫu thân bị lưu đày,không hề có chỗ dựa, chịu đựng người chung quanh ức hiếp hắn, thế nhưngchỉ dùng thời gian một năm, từ năm bốn tuổi tiến vào tẩm cung của DuyênLân đế, được phụ hoàng hắn tự mình bồi dưỡng. Năm hắn mười tuổi cảm thấy thú vị, Duyên Lân đế đặt một cái ghế dựa ngay phía dưới bên phải long ỷ (ngai vàng),nghe nói là chuyên cho hắn ngồi và được phép tham dự triều chính. Mười hai tuổi được phong làm vương gia, hơn nữa cho đến tận bâygiờ, là người duy nhất trong hai mươi bốn vị hoàng tử được Duyên Lân đếphong Vương. Hắn cũng không mặc quần áo màu gì ngoại trừ màu đen. Ha ha, phụ thân đại nhân, ngài có biết trong triều ở Duyên Huyên quốc có baonhiêu vị đại nhân vật bởi vì coi rẻ hắn còn nhỏ mà khinh địch, mà chết ở trong tay hắn không?” – Phượng Hiên đã được như nguyện thấy PhượngTrọng Nam bởi vì chuyện này của mình mà sắc mặt trở nên khó coi.

“Nhưng hắn không phải thái tử của Huyên Duyên quốc.” – Bích Nhân Hoành cảm thấy buồn bực.

“Không phải, không biết Duyên Lân đếnghĩ như thế nào.” – Phượng Hiên cũng nghĩ không thông, nhưng đây khôngphải là trọng điểm của hắn, hắn chú ý là làm thế nào để cho Phượng Trọng Nam tức giận. “Phụ thân đại nhân, không biết thời điểm ngài mười bốntuổi có thể có được ánh mắt thâm trầm khí phách giống như vị Liễn Vươngkia không? A, ta hỏi sai rồi, ngài đã đến tuổi này rồi cũng không cóđược loại khí phách này, chớ đừng nói chi là lúc ngài còn nhỏ. Ha ha,phụ thân đại nhân, nếu ngài còn không biết cái gì mà nói…, có thể thỉnhgiáo ta, ta nhất định sẽ ngôn vô bất tẫn, kiên nhẫn chỉ bảo cho ngài!Con tuyệt đối sẽ không cười ngài không biết!”

“Vị Liễn Vương kia đang nhìn bên này.” – Lam Chí Huyên thấy vẻ mặt của Phượng Trọng Nam bất thường, liền chuyểndời câu chuyện đến trên người Liễn Vương.

“Hừ!” – Phượng Trọng Nam nặng nề mà hừmột tiếng, lại nhìn về phía vị Liễn Vương kia, vừa vặn với tầm mắt củahắn. Bị cặp mắt hung ác nham hiểm kia nhìn chằm chằm, trong nháy mắt,Phượng Trọng Nam không khỏi rùng mình một cái, thật là cảm giác khủngkhiếp. Không muốn biểu hiện ý sợ hãi của mình xuất hiện ra bên ngoài,Phượng Trọng Nam thẳng tắp nhìn lại.

Chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo có vài phầnthiên về nữ tướng (có nét con gái) của Địch Vũ Liễn không chút thay đổinhìn qua, quần áo hắc y trên người làm cho hắn phát ra lãnh ý cùng vớisắc thái thêm một tầng u ám.

Tầm mắt của Địch Vũ Liễn chuyển dời đi,Phượng Trọng Nam mới từ giống như bị người ta bóp ở cổ hít thở khôngthông chạy ra. Tay hơi run rẩy vội vàng đặt chén rượu xuống, trong lòngkhông ngừng nhắc đến, đứa nhỏ mới mười bốn tuổi không có gì phải sợ!

Đáng tiếc, nếu ông ta có thể biết trướctương lai ông ta tại đây sẽ chết trong tay thiếu niên Vương gia làm choông ta cảm thấy sợ hãi này mà nói…, chỉ sợ ông ta sẽ không tự thôi miênmình như vậy.

Thấy bộ dáng của ông ta, Phượng Hiên lập tức đánh giá, vừa nhìn chằm chằm vào một bên mặt Phượng Trọng Nam vừanói: “Phụ thân đại nhân, không phải ta đã nói sao, tửu sắc thương thân(rượu vào gái đẹp sẽ làm hại thân) a! Người nhìn xem tay của người đangrun rẩy không ngừng, hơn nữa ta xem hai mắt ngài đã trở nên vẩn đụckhông thấy ánh sáng. Cho hài nhi cả gan hỏi một câu, mỗi ngày mệt nhọcnhư vậy, buổi tối ngài còn dùng được sức sao? Hẳn là không đựơc chứ!” –Bốn chữ nói nhỏ cuối cùng, âm lượng vừa đủ để có thể làm cho bốn ngườiđều nghe thấy, đồng thời, căn bản không cần cả gan ánh mắt Phượng Hiêncòn ngắm vào bộ phận quan trọng của Phượng Trọng Nam một vòng, bày tỏhắn nói rất đúng nơi nào đấy không còn được.

Tức, tức chết hắn! Đứa này từ nhỏ chínhlà đối đầu đến chết! Phượng Trọng Nam mặt run rẩy không thôi, thiếu chút nữa đã bị tức giận thành trúng gió. Lam Chí Huyên cũng vụng trộm theotầm mắt của Phượng Hiên nhìn sang Phượng Trọng Nam, muốn cười. Bích Nhân Hoành còn lại là nhịn xuống mới không bật cười.

Thời gian tiếp theo, bởi vì biết chuyệntứ hôn khẳng định sẽ rơi xuống đầu mình, hơn nữa loại an bài này támphần là có liên quan đến Phương Trọng Nam, cho nên Phượng Hiên khôngchịu buông tha cho ông ta dùng sức khiêu khích hòa khí của ông ta. Cuộcsống của Phượng Hiên hắn không được tốt, làm sao có thể để cho người cha tốt đẹp kia sống sung sướng đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.