Băng bó xong vết thương cho Phượng Hiên, trên vai hắn xuất hiện một cái nơ, Cốc Nhược Vũ nắm chặt tay của Phượng Hiên, nhẹ giọng khóc, trong lòng liên tục cầu trời, làm ơn trăm ngànlần đừng để chàng có chuyện gì
Tiểu CốcLượng sau khi được Phượng Tiêu buông ra, tự mình đi tới bên cạnh cha,ngoan ngoãn chờ người khác giúp Phượng Hiên chữa thương, thấy mẫu thânbăng bó xong vết thương cho phụ thân, bé cùng Cốc Nhược Vũ mỗi ngườingồi một bên. Tiểu oa nhi đưa tay nắm chặt tay kia của Phượng Hiên, trên khuôn mặt vốn luôn có nụ cười nhưng nay lại không còn nữa, ánh mắt đỏrừng rực , ô ô, phụ thân! Tiểu oa nhi sụt sịt cái mũi, cố gắng không đểnước mắt trong đôi mắt to tròn chảy ra.
Về phần tiểu ác ma nằm trên mặt đất kia, không bao lâu đã tỉnh, sau khi tỉnh lại suy đầu tiên của hắn chính lànương tử của hắn đâu? Trong lòng cả kinh, đột nhiên mở mắt, sau khi nhìn thấy Cốc Nhược Vũ đang ngồi ngay bên cạnh cầm tay hắn, bình yên vô sự,Phượng Hiên mới yên tâm, cảm thấy tay kia hình như cũng bị người kháccầm lấy, hắn hơi hơi quay đầu nhìn lại, Lượng nhi cũng không có việc gì, chỉ là không còn tươi cười, cái mũi cùng mắt dần đỏ lên.
Cốc Nhược Vũ vẫy vẫy tay, kêu nhi tử đến bên người nàng, tiểu oa nhi đứng dậy, nhu thuận đến bên người mẫu thân, được nàng đón lấy, còn bọn người Phượng Tiêu bảo vệ ở bên ngoài, pháingười điều tra tình huống, cho nên không có ai chú ý hắn đã tỉnh lại,hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-den-khien-hoa-thuy-yeu/3073873/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.